GIÂY PHÚT NÀY - Trang 169

- Cháu xin lỗi, thưa bà. Cháu tìm ông nội cháu. Ông không có nhà hay

sao thế ạ?

- Ta nghe thấy ông ấy đi khỏi từ một giờ trước rồi. Buổi sáng ông ấy

thường ra công viên dạo.

Tôi cảm ơn bà hàng xóm rồi đến lượt mình tiến ra công viên

Washington. Tôi lang thang suốt nhiều phút quanh vòm cung bằng đá cẩm
thạch, đài phun nước và những băng ghế công cộng bằng gang đúc mà
không thể tìm ra ông Sullivan.

Cuối cùng tôi thấy ông ở phía sau công viên, trong khu vực có những cây

nhỏ bao quanh đám người chơi cờ. Ních trên người chiếc áo vest chất liệu
da lộn dày cộp, đầu được bảo vệ bởi chiếc mũ bê rê vải tweed, ông đang
ngồi sau chiếc bàn đá chơi cờ chớp với mức cược năm đô với một cậu sinh
viên người châu Á.

- Để ta chơi cho xong ván đã nào, nhóc, ông lên tiếng khi đoán ra sự

hiện diện của tôi mà thậm chí còn không buồn ngước mắt nhìn lên.

Giận điên người, tôi lại gần bàn cờ và, bằng một động tác nhanh gọn, hất

nó xuống đất khiến các quân cờ văng tung toé. Cậu sinh viên tranh thủ lúc
lộn xộn để vơ lấy hai tờ tiền nằm lăn lóc trên bàn rồi thận trọng cuốn gói.

- Cậu làm ta mất năm đô rồi đấy, ông nội thở dài, rốt cuộc cũng nhìn vào

tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.