GIÂY PHÚT NÀY - Trang 17

nội trú chuyên khoa cấp cứu. Tôi làm việc miệt mài ngót tám mươi tiếng
mỗi tuần, nhưng tôi yêu công việc này và chất adrenalin của nó. Tôi quý
mến mọi người, tôi thích làm việc trong phòng cấp cứu và chấp nhận thực
tế với những gì tàn khốc nhất. Phần thời gian còn lại, tôi kéo lê nỗi buồn
chán của bản thân trong những quán bar khu North End, tôi hút cần, rồi tôi
ngủ với các cô nàng hơi điên khùng và không đa cảm, kiểu giống Veronika
Jelenski.

Đã từ lâu, bố luôn phản đối cách sống của tôi, nhưng tôi hầu như không

chừa cho ông cơ hội công kích: tôi tự trang trải việc học của mình mà
không xin ông xu nào. Năm mười tám tuổi, sau khi mẹ mất, tôi đã đủ sức
rời khỏi nhà mà không chờ đợi thêm gì từ ông. Và sự xa cách này dường
như không hề khiến ông thấy khổ tâm. Ông đã tái hôn cùng một trong
những tình nhân của mình, một phụ nữ thông minh và duyên dáng, có tài
chịu đựng ông. Tôi tới thăm họ mỗi năm đôi ba lần, và nhịp độ ấy có vẻ phù
hợp với tất cả mọi người.

Thế nên buổi sáng hôm đó, nỗi ngạc nhiên của tôi chỉ được dịp lớn thêm.

Như con quỷ nhảy bổ ra từ chiếc hộp, bố lại xuất hiện trong đời tôi, túm lấy
tay áo mà dẫn tôi đi theo lối hòa giải trong khi tôi không còn trông đợi nữa.

- Được rồi, con có thích buổi đi câu này hay không hả giời? Frank

Costello gạn hỏi, không thể che giấu lâu hơn nữa cơn cáu giận trước sự im
lặng của tôi.

- Nhất trí mà bố. Chỉ cần đợi con tắm qua rồi thay đồ thôi.

Ông hài lòng lôi bao thuốc từ trong túi ra rồi châm một điếu bằng chiếc

bật lửa nắp gạt cũ kỹ bằng bạc mà tôi vẫn thường thấy ông mang theo mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.