Chúng tôi đã qua cầu Segamore, đi tiếp chừng bốn mươi cây số nữa
trước khi dừng chân tại quán Sam’s Seafood để mua bánh kẹp xa lát tôm
hùm, khoai tây chiên và một lốc bia vàng.
Quá ngọ, chiếc xe bán tải tiến vào lối đi rải sỏi dẫn tới mũi Bắc của vịnh
Winchester.
Chốn này hoang vu, bao quanh là đại dương cùng những mỏm đá, và hầu
như thường xuyên có gió dập vùi. Chính tại đây, trên một thửa đất biệt lập
được khoanh lại bởi các vách đá, mọc lên 24 Winds Lighthouse: ngọn hải
đăng 24 Ngọn Gió.
Tháp đèn hiệu cũ kỹ là một công trình hình bát giác hoàn toàn bằng gỗ
cao ước chừng mươi mười hai mét ở đỉnh cao nhất. Nó mọc cạnh một ngôi
nhà ốp ván gỗ sơn trắng với phần mái nhọn bằng đá bảng. Những ngày đẹp
trời, đó là chốn nghỉ ngơi dễ chịu, nhưng chỉ cần trời giăng mây hoặc màn
đêm buông xuống là cảnh vật như trong bưu thiếp này nhường chỗ cho một
bức tranh ảm đạm và mộng mị đậm phong cách Albert Pinkham Ryder.
Ngọn hải đăng đã thuộc sở hữu gia đình được ba thế hệ. Ông nội tôi,
Sullivan Costello đã mua nó vào năm 1954 từ bà vợ góa của một kỹ sư
hàng không, ông này đã tậu ngọn hải đăng trong một cuộc đấu giá do chính
phủ Mỹ tiến hành năm 1947.
Năm đó, vì thâm hụt ngân sách, chính phủ liên bang đã thanh lý hàng
trăm vị trí không còn mang tầm quan trọng chiến lược đối với đất nước. 24
Winds Lighthouse nằm trong số đó, nó trở nên lỗi thời sau khi một ngọn hải
đăng hiện đại hơn được xây dựng trên đồi Langford, xa hơn về phía Nam
mười lăm cây số.
Hết sức hãnh diện về món đồ tậu được, ông nội tôi đã tiến hành cải tạo
ngọn hải đăng và ngôi nhà gỗ để biến chúng thành nơi nghỉ dưỡng tiện