GIÂY PHÚT NÀY - Trang 30

- Bố đã bắt tàu tới sân bay. Bố sẽ không bao giờ quên được cuộc gặp đó.

Hôm đó là thứ Bảy trước Giáng sinh. Trời có tuyết rơi. Nhiều chuyến bay bị
hoãn hoặc hủy. Ông nội con ngồi chờ bố bên một chiếc bàn đằng sau chai
Martini. Trông ông có vẻ rất mệt và vẻ mặt tái nhợt như xác chết. Bố và ông
nội con ôm choàng lấy nhau và lần đầu tiên trong đời bố thấy ông con bật
khóc.

- Sau đó xảy ra chuyện gì ạ?

- Thoạt tiên, ông nội con bảo ông phải bay chuyến bay tới nên ông không

có nhiều thời gian. Rồi ông giải thích với bố là ông đã bỏ chúng ta lại bởi
ông không thể làm khác được. Ông thổ lộ là bản thân đang gặp phải những
rắc rối lớn nhưng không nói rõ là rắc rối thế nào. Bố hỏi ông xem bố có thể
làm gì để giúp ông, nhưng ông đáp ông đã một mình lún chân xuống bùn thì
phải tự mình tìm cách thoát ra.

Tôi bàng hoàng.

- Thế còn sau đó?

- Ông bắt bố thề bồi nhiều chuyện. Thề không được tiết lộ với bất kỳ ai

là ông vẫn còn sống, không bao giờ được bán 24 Winds Lighthouse, không
bao giờ mở cánh cửa kim loại trong căn hầm của ngọn hải đăng và phải lập
tức cho xây bít nó lại. Dĩ nhiên, ông cũng né tránh tất cả những câu hỏi bố
đặt ra. Bố muốn biết bao giờ được gặp lại ông. Ông đặt tay lên vai bố mà
rằng: “Có thể là ngày mai, có thể là không bao giờ.” Ông cấm bố khóc rồi
ra lệnh cho bố phải mạnh mẽ và cư xử như một người chủ gia đình, vào lúc
này khi ông không còn ở đó nữa. Rồi khoảng năm phút sau, ông đứng dậy,
tu ngụm Martini cuối cùng, rồi ông bảo bố về đi và nhớ làm theo chỉ dẫn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.