GIÂY PHÚT NÀY - Trang 51

Mất phương hướng, tôi khó khăn lắm mới không mất thăng bằng. Tôi

tìm cách chạy trốn nhưng trước khi kịp chạy tiếp, một trong những nhân
viên cảnh sát đã nhảy bổ tới chộp lấy cổ tôi. Anh ta siết chặt cổ khiến tôi
buột kêu một tiếng. Bất chấp đang bị ôm ghì, tôi vẫn quay lại được và đẩy
lùi kẻ tấn công mình bằng một cú đạp thật mạnh trúng giữa mặt anh ta.

Được tự do, tôi chạy tiếp, đuổi theo sau là nữ đồng nghiệp của anh ta -

một phụ nữ thấp bé, khá tròn trịa -, tôi nghĩ có thể nhanh chóng bỏ xa cô ta.
Nhưng tôi đã quá đề cao sức lực của bản thân. Hai chân tôi mềm như bún
chỉ chực buông xuôi bỏ cuộc, khó khăn lắm tôi mới lấy lại được hơi. Tôi
toan chạy qua đường bất chấp dòng xe cộ đang lưu thông thì bỗng nữ cảnh
sát ngáng được chân tôi và dồn toàn bộ trọng lượng đè tôi nằm bẹp xuống
mặt đường. Tôi chưa kịp vùng vẫy vật lộn thì đã cảm thấy đôi còng thép
đóng lại sau lưng, nghiến cả vào phần thịt cổ tay tôi.

Bấy giờ lăng kính vạn hoa những hình ảnh rung động hình thành trước

mắt tôi: những chiếc taxi màu vàng đang xuôi ngược trong một con hẻm
toàn thủy tinh và bê tông, những lá cờ sao sọc bay phần phật trong gió,
bóng một nhà thờ cổ kính chìm nghỉm giữa một rừng những cao ốc chọc
trời, một bức tượng đồng miêu tả thần Atlas vạm vỡ đang nâng bổng vòm
trời rỗng…

Mặt bị ép gí trên vỉa hè, tôi tê cứng người vì sợ. Một ngọn lửa thiêu đốt

gan ruột tôi, một luồng a xít trào ngược cào cấu thực quản. Và trong khi
người ta kéo lê thân xác đẫm mồ hôi và gần như trần trụi của tôi trên mặt
đường, tôi tự hỏi bằng cách nào mình lại có thể có mặt tại New York, trên
đại lộ 5, trong thánh đường Saint-Patrick.

3.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.