20 giờ
Trong buồng giam.
Vùi mặt vào giữa hai tay, tôi vừa day day thái dương bằng ngón cái vừa
mơ đến ba viên aspirin và một đợt truyền chống viêm.
Sau khi tôi bị bắt, một chiếc xe cảnh sát chở tôi đến precinct 17, một
pháo đài bằng gạch nâu nằm ở ngã tư phố Lexington giao với phố 52. Ngay
khi tới đồn cảnh sát, tôi bị giam chung xà lim với đám người vô gia cư,
những kẻ vô lại và mấy tên bán lẻ ma túy.
Nằm dưới tầng hầm của toàn nhà nên xà lim vô cùng ngột ngạt. Không
có điều hòa nhiệt độ, không có lấy một khung cửa sổ, không có luồng gió
nào thoảng qua. Vào mùa đông, hẳn người ta sẽ rét cóng trong này; còn
mùa hè thì mồ hôi túa ra như đang xông hơi. Ngồi trên một băng ghế gắn cố
định vào tường, tôi chờ đợi suốt ba giờ nay mà không ai buồn đến đưa quần
áo cho. Thân trên để trần và chỉ mặc độc chiếc quần đùi chấm bi hồng, tôi
đã phải chịu đựng đủ mọi thể loại giễu cợt từ đám “bạn” cùng buồng giam.
Khi nào thì cơn át mộng này mới kết thúc hả giời?
- Mày khoái trần truồng dạo phố lắm hả thằng pêđê kia?
Đã một giờ nay gã vô gia cư ngồi cạnh kia chòng ghẹo tôi. Gầy trơ
xương như con chó ghẻ, đó là một kẻ thân tàn ma dại thực sự với khuôn
mặt đỏ au phủ đầy vảy mốc. Rõ ràng là đang lên cơn thèm rượu, gã dành
thời gian để lải nhải hàng tràng những lời tục tĩu và gãi bộ râu rậm màu
vàng nhạt đến bật máu. Ở Boston, trong khoa cấp cứu nơi tôi làm việc, mỗi