GIÂY PHÚT NÀY - Trang 54

Tôi lại đưa tay ôm đầu lần nữa.

Không thể thế được…

Tôi đã đào xới trong tâm trí mà vô ích, chẳng thể làm gì được: ký ức cuối

cùng tôi còn giữ là đầu tháng Sáu năm 1991. Tôi suy sụp hoàn toàn. Trong
giây lát, một vực thẳm mở ra trong tôi và tim tôi đập rộn. Để trấn tĩnh lại,
tôi cố gắng kiểm soát nhịp thở và thỉnh cầu lý trí. Làm sao có thể giải thích
sự rối loạn ký ức này? Một tổn thương não chăng? Một giai đoạn chấn
thương chăng? Do dùng chất gây nghiện?

Tôi vốn là bác sĩ. Ngay cả khi thần kinh học không phải là chuyên khoa

của tôi thì tôi cũng đã trải qua nhiều kỳ thực tập trong các bệnh viện khác
nhau đủ để biết rằng chứng quên vẫn thường là một vấn đề nan giải.

Rõ ràng tôi đang mắc chứng quên về sau: tôi không còn bất kỳ ký ức nào

về những sự kiện diễn ra sau khi tôi bước vào căn phòng “cấm” của ngọn
hải đăng. Kể từ ngày hôm ấy, có thể thấy là điều gì đó đã tắc nghẽn trong trí
óc tôi. Tôi đã mất tích khỏi cuộc đời mình suốt hơn một năm ròng!

Nhưng tại sao kia chứ?

Tôi ngẫm nghĩ. Tôi đã từng chứng kiến nhiều bệnh nhân không có khả

năng xác lập những ký ức mới sau một chấn thương tâm thần khó lòng chịu
đựng: một phản xạ phòng vệ để không chìm đắm trong điên loạn. Nhưng
thường thì những ký ức của họ cuối cùng cũng trồi lên bề mặt sau vài ngày;
thế mà trong trường hợp của tôi lại là cả giai đoạn kéo dài hơn một năm
trời…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.