Cô tưởng ông ta sẽ đánh mình, nhưng ông ta không hề.
Cổ họng ông ta phát ra tiếng khì khè, sau đó là tiếng "khạc khạc" kỳ
quái. Trong tối tăm, Hứa Hàm cảm thấy có gì đó vừa dinh dính vừa nóng
ấm đánh lên mặt mình.
Đó là một ngụm đờm.
Ông lão rời khỏi một lúc, Hứa Hàm không xác định được là bao lâu.
Khi ông ta quay trở lại, đá lên eo cô một cái: "Còn nằm đó, định đi
chỗ khác hả?" Sức của ông ta không lớn, nhưng đá hết cái này đến cái khác,
cho đến khi đẩy cô vào sát bức tường đất thô ráp kia mới thôi, "Đây là địa
bàn của ông mày, không thấy hả?"
Hứa Hàm không hé răng tiếng nào, không cử động, giống như một
người đã chết. Đá một lúc lâu, ông lão cảm thấy mất hứng. Ông ta nhả một
ngụm đờm nữa, lầu bầu nói: "Ra là con câm."
Thế là ông không để ý đến cô nữa, trải tờ báo ra ngồi xuống hì hà hì
hục, nhóm lửa.
Vừa xin ăn ở chợ đêm cầu Tây về, trong hộp sắt của ông ta còn thừa
lại hai mẩu bánh bao và một cái bánh. Ông ta lau tay lên chiếc quần dơ dáy
của mình, cầm bánh bao lên ăn ngấu nghiến. Khi hai mẩu bánh bao đã vào
trong bụng hết, ông ta mới ngoảnh đầu liếc nhìn cô bé đang nằm co mình
nơi góc tường, thấy đôi mắt bầm tím của cô hé ra một đường nhỏ, tròng
mắt đen láy phản chiếu ánh lửa, nhấp nháy, đó là chỗ duy nhất còn chút
sinh khí trên người cô. Vết cắn trên cánh tay cô không chảy máu nữa, cũng
không biết do miệng vết thương đã lên vảy hay do máu đã chảy sạch.
"Con chó của tiệm may ở cầu Tây là mày giết đúng không?" Ông ta lại
cầm chiếc bánh lên, nghiêng đầu, vừa nhai nhồm nhoàm vừa ú ớ nói, "Con