Già Mã nuốt xong cái bánh, nhặt chỗ vụn nhân đậu xanh lớn có nhỏ
có, nhét vào trong miệng đang hé mở của Hứa Hàm.
Từ đó về sau, mỗi lần ông mua bánh về, đều chia cho cô một mẩu nhỏ.
Ông thích ăn bánh có nhân, nhân bắp cải.
Vết thương trên cánh tay của Hứa Hàm ngày một tốt hơn. Cô không
chết, Già Mã vẫn dẫn cô đi khắp nơi xin ăn. Ông vẽ mụt nhọt lên cánh hai
cánh tay gầy gò của cô, bôi tro than lên mặt cô. Ra đến ven đường, ông liền
bảo cô quỳ bên cạnh ông, bản thân ông cũng quỳ xuống, lau nước mắt với
cái chén sắt cũ nát.
Già Mã bị chột, chân hơi thọt, nhỏ thó gầy gò, một năm bốn mùa mặc
chiếc áo khoác quân đội rách rưới bốc mùi. Ông nói mình từng đánh trận,
mắt bị đạn bắn mù, áo khoác quân đội cũng là từng ra chiến trường có
được. Hứa Hàm không tin ông ta. Cô biết chiếc áo khoác quân đội đó lục
được trong thùng rác ở sân sau ủy ban kế hoạch hóa gia đình, giống như
tấm chăn đắp trên người hai người họ vậy. Còn con mắt kia của ông vì sao
lại mù, Hứa Hàm không biết. Nhưng chột cũng có cái hay: Một ông lão bị
chột dẫn theo cô cháu gái nổi nhọt khắp người, không cần phải thêu dệt câu
chuyện gì, chỉ quỳ ở đó, lau hai giọt nước mắt, đã có tiền leng keng nhảy
vào trong chiếc chén sắt rồi.
Ban ngày họ đi ăn xin, đến tối ngủ ở trạm xe lửa, trời chưa sáng liền
mò mẫm vào trong sân của ủy ban kế hoạch hóa gia đình để nhặt rác. Có
một lần trong lúc trèo tường Hứa Hám trượt chân, bị bắt lại rồi xem thành
trộm mà đánh một trận. Tối hôm sau, Già Mã liền dẫn cô đi trộm sạch tiền
trong phòng của cán bộ. Chắc đó đều là tiền phạt thu được, Già Mã đếm
đến run cả tay.
Đêm đó trước khi lẻn vào sân, Già Mã đã hung hăng nhổ một bãi đờm
lên tấm biểu ngữ "kết hoạch sinh đẻ tốt, Chính phủ sẽ dưỡng lão" treo trên
tường.