GIẾNG THỞ THAN - Trang 104

hơi quá mức so với cương vị của ông. Comlê sáng vải tuýt, trông vẻ mặt lo
âu tức bực nhưng rõ ràng là làm chủ tình thế, anh ta nhẹ hẳn người khi
trông thấy "bộ mặt Anh quốc lương thiện" nhưng không nói lên được gì cả
ngoài câu:
"Tôi thật vui mừng được gặp ngài. Chủ tôi chắc cũng vậy"
"Chủ anh ra sao, Brown?" ông Gregory vội hỏi.
"Thưa ngài tôi nghĩ ông ấy đã khá hơn, nhưng qua một giai đoạn kinh
khủng. Có lẽ bây giờ ông ấy đã chợp mắt được một chút, nhưng…"
"Nhưng có chuyện gì? Qua thư anh tôi chẳng hiểu gì cả? Bị tai nạn nào ư?"
"Vâng, thưa ngài, nhưng có lẽ tôi không nói thì hơn. Để chủ tôi nói về
chuyện đó. May là không bị gãy cái xương nào…"
"Thế bác sĩ bảo thế nào?"
Lúc ấy họ đang đứng trước cửa buồng ông Somerton, nói với nhau khe khẽ.
Vừa lúc ông Gregory đứng ở phía trước, đưa tay dò tìm quả đấm cửa và thử
ấn ngón tay vào cánh cửa, Brown chưa kịp trả lời đã có tiếng kêu thét từ
bên trong.
"Lạy trời, ai ngoài đó thế?" mấy tiếng đầu họ nghe thấy là như vậy "Brown
phải không?" "Dạ vâng, thưa tôi đây ạ, cả ông Gregory nữa" Brown vội trả
lời, đáp lại có tiếng rên rỉ tỏ vẻ hài lòng.

Họ vào phòng, phòng tối om trong ánh trời chiều, ông Gregory thương
tâm nhận ra khuôn mặt ông bạn thân đang ngồi thẳng dậy trên giường, giơ
cánh tay run run ra đón ông. Khuôn mặt xưa kia bình thản là thế, nay nhăn
nhó, vã mồ hôi vì sợ.
"May mà gặp được anh, anh Gregory thân mến" ông mục sư đáp lời như
vậy và không gì tỏ ra thực hơn.
Sau năm phút chuyện trò thì ông Somerton đã trở lại là chính mình chứ
không còn như mấy hôm trước – như sau đó Brown kể lại. Ông đã có thể
ăn bữa cơm tối đàng hoàng và nói tin rằng mình đủ sức đi về Coblentz
trong vòng hai mươi bốn giờ nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.