GIẾNG THỞ THAN - Trang 15

francs thôi, không hơn".
Chẳng lẽ lại từ chối một cơ may hiếm có như vậy. Tiền trả xong, biên lai
được ký nhận, sách trao xong mỗi người uống một cốc rượu, và sau đó
người giữ nhà thờ trở nên một con người khác hẳn. Ông ta đứng thẳng lên,
không còn ném ra phía sau những cái nhìn nghi hoặc nữa, ông ta còn cười
thành tiếng hoặc cố găng cười thành tiếng. Dennistoun đứng dậy ra về.
"Tôi có được hân hạnh đưa ông về khách sạn không?"Người giữ nhà thờ
hỏi.
"Ồ, cám ơn ông, không ạ. Có chưa đến một trăm mét ấy mà. Tôi thuộc
đường lắm, trời lại sáng trăng"
Lời đề nghị vẫn được nhắc đi nhắc lại ba bốn lần, lần nào cũng bị từ chối.
"Thôi được, ông cứ gọi tôi nếu có dịp. Xin ông đi vào giữa đường hai bên
đường gồ ghề lắm"
"Nhất định, nhất định rồi" Dennistoun nói, chàng rất sốt ruột chỉ mong
được một mình xem lại phần thưởng này, chàng bước ra, tay cắp quyển
sách.
Ra đến ngoài chàng gặp cô con gái, việc như cô ta cũng đang lo làm một
việc mua bán gì đó cho riêng mình.
Có lẽ như Gehazi, cô định "lấy cái gì đó" của người nước ngoài mà cha
mình tha cho chưa lấy.
"Ông có nhận cho một cây thập tự bạc cùng dây đeo cổ không ạ?"
Dennistoun dùng mấy thứ này làm gì?
"Cô lấy bao nhiêu tiền?"
"Dạ không, không một chút gì. Ông nhận là may cho tôi"
Giọng cô gái biểu lộ sự thành thực không thể nhầm lẫn được, thành ra
Dennistoun nhận lấy, cám ơn rối rít, đeo sợi dây vào cổ. Chàng thấy cứ như
thể mình đã giúp hai bố con ông giữ nhà thờ một việc mà họ không biết
phải đáp lại như thế nào. Trong khi chàng bước đi thì cả hai đứng ở cửa
nhìn theo. Khi chàng quay lại vẫy tay một lần cuối cùng, chúc họ ngủ ngon,
từ bậc tam cấp của quán Chapeau Rouge, chàng vẫn thấy họ đứng nhìn theo
như lúc nãy.
Cơm tối xong, Dennistound đóng cửa ở trong phòng ngủ một mình với thứ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.