mừng cả nhà. Em rất tiếc, xin hãy tin như vậy.
Em thân mến của anh,
W.R.
Thư thứ hai
Kíng s Head, 23 tháng 12 1937.
Anh Robert thân mến! Trước hết, không có tin tức gì về chú Henry cả,
anh không nên hy vọng em về dự lễ Giáng sinh được. Tuy nhiên, ý nghĩ
của em lúc nào cũng ở bên anh, chúc anh những điều tốt đẹp nhất nhân
ngày lễ. Anh hãy lưu ý đừng để các cháu mất một xu nào trong việc mua
quà cho em đấy nhé.
Từ khi đến đây em mới nhận ra mình đã coi nhẹ việc đã xảy ra với chú.
Qua lời mọi người thì rất ít hy vọng chú còn sống, tuy nhiên khó xét được
do tai nạn hay do ý đồ gì mà chú bị mang đi. Sự việc như sau. Năm giờ
chiều thứ sáu ngày 19, chú đi nhà thờ đọc kinh buổi chiều, kinh ngắn như
mọi ngày, xong thì thư ký đưa tin đến. Có người ốm yêu cầu chú đến thăm
tại một túp nhà tranh cách đó hai dặm. Chú thăm xong đến sáu giờ rưỡi thì
ra về. Em chỉ biết đến đấy. Người địa phương rất tiếc nhớ chú, chú ở đây đã
nhiều năm như anh biết, và tuy rằng, anh cũng đã biết, chú chẳng phải
người ôn hoà vui tính cho lắm, nhưng rất tích cực làm việc thiện, sẵn sàng
chịu vất vả mất thì giờ.
Bà Hunt tội nghiệp là người coi sóc việc nhà cho chú từ khi rời Woodley,
bà hầu như suy sụp. Như thể đối với bà cả thế giới không còn. Em mừng
không ở tại nhà mục sư, ở ngoài được tự do hơn, em ở đây rất thuận tiện.
Nếu anh muốn biết mọi người điều tra và tìm kiếm ra sao. Trước hết
việc điều tra tại nhà mục sư không lộ ra được điều gì. Em đã hỏi bà Hunt –
cũng như nhiều người khác – xem ông chủ của bà có triệu chứng gì khác lạ
như bị đau ốm bất ngờ, đột quỵ, hoặc ông chợt vô tình biết một chuyện gì
đó. Nhưng cả bà lẫn bác sĩ đều khẳng định là không. Sức khoẻ của chú
hoàn toàn bình thường. Rồi đến việc thứ hai, các ao hồ đều bị tát sạch, cánh