GIẾNG THỞ THAN - Trang 295

làm ông ta vui lên tôi hỏi đùa lâu nay ông còn gặp các người bạn kỳ quặc
nữa không. Câu hỏi quả làm ông tỉnh hẳn, trông ông hoang mang như sợ tôi
"Ông đã ở đó đấy chứ? Tôi không trông thấy ông? Ai đưa ông đến?" Sau
đó với một giọng nói trấn tĩnh hơn, "Ông nói chuyện gặp gỡ nào vậy? Tôi
đang ngà ngà ngủ.
Tôi trả lời rằng chỉ muốn nói đến các vị thần đồng áng, và quái vật đầu
người mình ngựa trên con đường tối tăm ấy chứ không nghĩ đến người
Sabbath của các phù thủy đâu, nhưng xem chừng ông ta vẫn nghĩ khác.
"Tôi có thể cãi rằng cả hai ý đều không có tội, nhưng tôi thấy ông đa
nghi hơn là cái áo ông mặc đấy. Nếu như ông muốn biết về con đường tối
thì cứ hỏi bà trông coi việc nhà của tôi, bà sống ở cuối con đường đó từ khi
còn là một đứa trẻ." "Vâng" tôi nói "và hỏi cả những bà già trong nhà tế
bần và bọn trẻ con nơi cống rãnh nữa. Tôi mà là ông ấy à, thế nào tôi cũng
nhờ ông Quinn anh em của ông cho ông một viên thuốc thật to cho sáng
sủa đầu óc ra. "Quinn chết tiệt" ông ta nói "Hắn đã rủ rê mất bốn bệnh nhân
tốt nhất của tôi tháng này, cái thằng người ở đáng nguyền rủa làm việc cho
ông ấy nữa, thằng Jennett trước ở với tôi ấy, hắn không bao giờ chịu im cái
lưỡi đáng bị đóng gông cho cùm vào một chỗ." Lần ấy là lần duy nhất ông
ta để lộ cho tôi biết ông ta có hiềm khích với bác sĩ Quinn và Jennett, và vì
đó vốn là công việc của tôi cho nên tôi tìm hết cách để bảo rằng ông ta đã
nhầm về hai người này. Nhưng quả thật không sao chối cãi được là có một
số gia đình đáng kính trong giáo khu lạnh nhạt, xa lánh ông ta mà không
nói rõ lý do. Kết cục, ông ta nói, ông ta làm ăn ở Islingtonnày không kém
cỏi gì và thừa sức sống thoải mái ở bất cứ đâu nhưng dù sao cũng không
hận gì ông Quinn. Tôi nhớ ra lúc đó có đưa ra một số nhận xét khiến ông ta
bị lôi kéo vào một luồng tư tưởng mà sau đó ông ta theo đuổi đến cùng. Tôi
tin là mình đã nói đến mấy mánh khóe lừa bịp mà em tôi ở miền Đông Ấn
đã chứng kiến ở bàn ăn của Vương công Ấn độ tại Mysore. Bác si Abell đã
bảo tôi "Một cách khá thuận tiện, nếu thu xếp làm sao đó để người ta có
sức mạnh truyền chuyển động và năng lượng tới những vật vô tri vô giác?"
Cứ như là cai rìu tự nó nâng lên ấy ư, đại loại như vậy?" Phải, thực ra tôi
cũng không nghĩ đến một điều như thế lắm đâu, nhưng đại để ông có thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.