GIẾNG THỞ THAN - Trang 331

cửa có khóa lò xo. Tôi cẩn thận để ké cửa sau khi đi qua để ra đường. Sang
bên kia đường, tôi đi vào một con đường nhỏ hai bên có hàng rào cây dẫn
lên phía trên, tôi cứ thong dong đi theo chẳng nhỏ đó khoảng nửa dẳm thì
ra đến cánh đồng. Đây là một vị trí thuận lợi cho tôi nhìn được toàn cảnh
toà nhà, ngôi làng và cảnh vật xung quanh. Dựa mình vào một cái cổng, tôi
chăm chú nhìn sang phía Tây rồi nhìn xuống quang cảnh dưới chân.
Tôi nghĩ hẳn tất cả chúng ta đều biết những phong cảnh – không hiểu là của
Birket Foster hay còn sớm hơn nữa – dưới hình thức tranh khắc gỗ trang trí
các quyển thơ nằm trên bàn các phòng khách của cha ông chúng ta, những
quyển mà bìa là "vải nghệ thuật, đóng gáy rập nổi chữ vàng" – câu này cực
kỳ đúng. Phải thú thật tôi chiêm ngưỡng những thứ này, đặc biệt cảnh
người nông dân tựa vào hàng rào đứng ngắm nhìn tháp chuông nhà thờ làng
mình – từ dưới chân một quả đồi – có cây cổ thụ bọc quanh, rồi một cánh
đồng phì nhiêu cắt ngang cắt dọc bởi các hàng rào cây, xa xa quanh cánh
đồng là những ngọn đồi mà đằng sau chúng vầng mặt trời của ban ngày
đang lặn xuống (hay đang mọc lên), giữa những gợn mây sáng chói vì ánh
nắng tắt dần (hay đang dâng lên). Đó là những từ ngữ mà tôi dùng để diễn
đạt ở chỗ này, tôi cho là thích hợp nhất với những bức tranh hiện ra trong
óc. Và nếu như có điều kiện, tôi rất muốn được đưa vào Vale, Grove Cot
và Flood. Dù thế nào thì thế, đối với tôi chúng thật đẹp, những quang cảnh
ấy. Và lúc này đây chính là một quang cảnh như vậy đang ở trước mắt tôi,
cứ như thể nó đi thẳng từ quyển thơ "Những hạt ngọcquý của bài hát thiêng
liêng, do một phu nhân tuyển chọn
" được Milliant Graves tặng cho bạn
thân là Eleanor Philpson năm 1859 làm món quà sinh nhật. Nhưng ngay lúc
đó, bỗng nhiên trong người tôi nhói lên một cái. Một tiếng run rẩy trong tai
bên phải xuyên buốt lên đầu tôi như một nốt nhạc chói tai, như tiếng thét
của một con dơi, chỉ khác là to gấp mười lần – một thứ tiếng nó làm người
ta thắc mắc không hiểu trong não mình có vấn đề gì không. Tôi ngừng thở,
bịt tai lại, người tôi run lên. Hệ tuần hoàn của mình có vấn đề rồi! Cứ như
thế một hai phút. Sau đó tôi trở về nhà. Tuy nhiên, còn cố ghi lại hình ảnh
quang cảnh trước mắt thật sâu vào trong tâm trí. Chỉ có điều quang cảnh lúc
này không còn thấy như lúc trước nữa. Mặt trời đã khuất sau đồi, ánh sáng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.