GIẾNG THỞ THAN - Trang 367

Phục sinh. Trước hết Long liên hệ với anh bồi ở khách sạn để xoa dịu, anh
ta nói chúng tôi sẽ không về trễ, nhưng nếu đẹp trời quá và chúng tôi ở lại
bên ngoài lâu một chút thì anh ta cũng cố chờ. Chúng tôi là khách quen,
không gây rối bao giờ, hơn nữa về mặt tiền boa thì được đầy tớ phục vụ ở
đây cho điểm không bao giờ dưới trung bình. Vậy là thuận lợi với anh bồi,
chúng tôi ra biển, vừa đi vừa nhìn lại đàng sau. Paxton có một áo khóac
rộng bọc vương miện giấu ở bên trong.

Chúng tôi cứ thế lên đường chẳng kịp nghĩ ngợi xa gần gì. Tôi cố tình
kể phần này ngắn gọn cho phù hợp với nỗi vội vã lúc chúng tôi định ra kế
hoạch và thực hiện nó. "Ngắn nhất là con đường leo qua đồi và băng qua
nghĩa địa nhà thờ." Paxton nói. Lúc này tuyệt đối không có một ai,
Seaburgh không phải mùa du lịch thì vắng vẻ yên lặng hết chỗ nói. "Ta
không thể đi dọc con đê cạnh ngôi nhà tranh ấy, sợ có chó" Paxton bảo vậy,
trong khi tôi chỉ ra con đường còn ngắn hơn qua hai cánh đồng ra thẳng
biển. Lý do của anh nghe thuận hơn. Đầu tiên chúng tôi lên đồi tới nhà thờ
vào cổng nghĩa địa. Tôi thú nhận đã nghĩ có mấy người nằm đây biết việc
chúng tôi đang làm. Nếu vậy, họ hẳn hiểu việc này tốt cho họ, họ đang
giám sát chúng tôi, nhưng chẳng thấy bóng dáng họ đâu. Tuy nhiên, để ý
một chút sẽ thấy chúng tôi đang bị quan sát, cảm giác này tôi chưa từng
thấy bao giờ. Đặc biệt khi vào tới một con đường nhỏ có hàng rào cây cao
và rậm che chắn, chúng tôi hối hả đi qua như Người Cơ Đốc đi xuống
Thung lũng, và thế là ra cánh đồng. Lại đến những dãy hàng rào dài, tuy tôi
cứ tưởng đã ra tới ngoài cánh đồng trống để xem có ai ở đằng sau mình
không. Sau đó qua một hai cái cổng, quặt trái, lên doi đất chạy ra mặt biển
mà tận cùng là cái gò. Gần đến nơi thì tôi cảm thấy, cả Long cũng cảm thấy,
có những người ta không nhìn thấy nhưng đang chờ đợi ta, thực tế một
người thì rõ ràng nhất. Sự hoảng hốt bồn chồn của Paxton lúc này khó lòng
mô tả. Anh ta thở hồng hộc như một con vật bị săn đuổi, tôi và Long không
dám nhìn vào mặt anh ta. Không biết anh ta có nghĩ đến tới cái gò làm sao
tìm lại được chỗ cũ không, có vẻ như anh ta tin chắc không khó khăn.
Không thấy chỗ ấy đâu. Lúc này mới gay go, anh ta lao hết sang bên này lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.