GIẾNG THỞ THAN - Trang 37

"Ừ phải" Williams nói "ông ta đi Brighton. Thôi được, anh chụp đi, tôi đến
chỗ Garwook để nghe anh ta khai đã, anh trông bức tranh nhé, bây giờ tôi
đã nghĩ hai bảng không phải là quá đáng rồi".
Một lúc sau Williams trở về cùng Garwood. Theo ông này thi khi nhìn vào
bức tranh, ông thấy hình người rõ ràng là ở bên kia bức tranh, không xa
thảm cỏ bao nhiêu. Đúng là có chấm trắng ở sau lưng nhưng ông không cho
là hình chữ thập. Họ soạn thảo ra một tài liệu, ký vào, Nisbet chụp ảnh bức
tranh.
"Bây giờ anh làm gì? Chẳng lẽ cả ngày ngồi nhìn nó?" Nisbet hỏi.
"Không" Wiliams nói "Tôi đang hình dung toàn bộ vấn đề.

Đây nhé, từ tối qua đến nay có thể xảy ra bao nhiêu chuyện mà hắn mới
chỉ vào đến trong nhà. Hắn có thể làm xong việc rồi trở về, nhưng nếu cửa
sổ mở thì hắn vẫn còn ở trong. Tôi yên tâm để đó đã. Hơn nữa tôi cho là
ban ngày không có gì thay đổi đâu. Ta đi chơi, chiều về dùng trà, hoặc tối
về cũng được. Tôi đặt bức tranh trên bàn, đóng cửa. Ông người làm của tôi
có thể vào nhà nhưng không sao".

Cả ba thấy kế hoạch rất hay, mà nếu cả ba cùng đi chơi với nhau thì sẽ
không ai có dịp nói câu chuyện ra với người khác. Lộ ra, hội Ma học sẽ
nghe được mất.
Có lẽ chúng ta cứ để họ vui chơi đến năm giờ chiều.
Đến khoảng giờ đó, cả ba lần lên cầu thang nhà Williams. Williams hơi nản
thấy cửa buồng mở nhưng sực nhớ ra chủ nhật người làm đến dọn dẹp sớm
hơn ngày thường. Tuy nhiên, ba người ngạc nhiên quá. Bức tranh vẫn dựng
ở trước một chồng sách như lúc họ đi, ông giúp việc ngồi đàng trước nó cứ
nhìn chăm chăm vào nó vẻ hãi hùng. Sao thế nhỉ? Ông Filcher (tên thật chứ
không phải tôi bịa ra) tuy là đầy tớ cao cấp, mẫu mực theo tiêu chủân quy
ước, chẳng làm gì khác ngoài việc ngồi vào chỗ của chủ, không để ý gì đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.