GIẾNG THỞ THAN - Trang 401

Và thế là họ ra đi, Algernon và Wilfred vừa đi vừa kể nhanh, hai người
kia lắng nghe ngày càng chăm chú. Cuối cùng họ tới đỉnh đồi nhìn xuống
cánh đồng mà hôm qua ông chăn cừu nói bao quát được toàn khu vực kể cả
cái giếng trên đám cỏ, quanh có các cây linh sam Scotland cùng bốn con
đường mòn uốn lượn quanh các bụi cây hoang gai góc, tất cả rõ mồn một.

Ngày hôm đó thời tiết thật đẹp, có nắng ấm. Biển trông không khác gì
một tấm kim loại. không một làn gió. Leo lên đỉnh đồi xong họ đều mệt đứt
hơi, ngồi lăn ra cỏ.
"Không thấy nó đâu" Ông Hope Jones nói "Nhưng ta hãy dừng ở đây đã,
các em cũng mệt rồi chứ đừng nói đến tôi. Thử chăm chú nhìn khắp nơi
xem…kìa, có cái gì lay động ở bụi cây kia kìa…"
"Vâng" Wilcox nói "Em cũng nhìn thấy. Nhưng…không phải cậu ấy. Có
một người nào đó thò đầu ra.."
"Hình như thế, tôi không dám chắc."
Im lặng một lát, rồi:
"Đúng là cậu ấy rồi," Wilcox nói "đang leo qua hàng rào phía bên kia. Mọi
người có nhìn thấy không, cầm cái gì loé sáng ấy, chắc cái bi đông."
"Đúng cậu ấy rồi" Wilfred nói "đang tiến thẳng tới các cây cao. Chắc rồi"
Vừa vặn Algernon đang cố hết sức nhìn, kêu thét lên:
"Cái gì trên con đường mòn kia? Cả bốn kìa! Người đàn bà! Ôi, đừng để tôi
nhìn vào bà ta!" nói rồi cậu lăn đùng ra ,tay bám chặt lấy cỏ, rúc đầu vào
cỏ.
"Đừng làm thế!"
Mặc ông Hope Jones gào to, vô tác dụng. Ông bèn bảo "Để tôi đi xuống
dưới đó. Wilfred cứ ở đây trông Algernon, còn Wilcox chạy nhanh về trại
gọi mọi người đến cứu."

Cả hai người chạy đi, Wilfred ở lại với Algernon, cố tìm cách trấn tĩnh
cậu bé và cũng chẳng sung sướng gì hơn cậu này. Lúc lúc cậu lại từ trên đồi
nhìn xuống cánh đồng. Cậu thấy ông Hope Jones nhẹ nhàng tiến lên và rồi,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.