GIẾNG THỞ THAN - Trang 62

Tha hồ cho họ lải nhải dài dòng
Tôi càng chế giễu phản ứng của họ

Giả sử lúc này mà ông chủ quán không gõ cửa, chắc hẳn độc giả sẽ được
đọc những vần thơ dài hơn. Cứ nhìn cái vẻ ngạc nhiên trên bộ mặt ông
Kristensen thì thấy ông ta có vẻ sốc khi đứng trong phòng, nhưng Anderson
không nhận xét gì. Mấy bức ảnh của Anderson làm cho ông ta thích thú
lắm, ông nói ra nhiều chuyện phần lớn là tự truyện. Chưa biết câu chuyện
lý thú về con số 13 được đề cập như thế nào thì ông luật sư bên cạnh bắt
đầu hát, hát một cách hăng hái đến nỗi ai cũng phải cho là ông ta quá say
hoặc hoá điên. Giọng hát nhỏ thôi nhưng cao vút, nghe nó khê như ít khi
được sử dụng. Lời và điệu thì không thành vấn đề. Dần dần nó càng lên cao
hơn sau đó trầm hẳn xuống như một lời than vãn tuyệt vọng, như gió đêm
đông thổi trên ống khói lò sưởi hay một cây đàn organ không thể lên cao
được nữa. nó trở thành một tiếng kêu kinh hoàng. Giá Anderson có một
mình ắt phải chạy trốn sang phòng nào đó, phòng người chào hàng chẳng
hạn.
Ông chủ quán ngồi há hốc miệng.
"Tôi chẳng hiểu ra làm sao nữa" cuối cùng ông ta lau mồ hôi trán và bảo
"Nghe sao mà khiếp thế, tôi đã từng có lần nghe thấy,cứ tưởng là tiếng mèo
kêu"
"Hay là ông ta điên?" Anderson hỏi.
"Hẳn vậy và đáng buồn thay! Một khách hàng tốt như thế, thành công trong
công việc và theo như người ta nói, có một gia đình rất trẻ trung cần nuôi
nấng".
Đúng lúc đó có tiếng gõ cửa, người gõ xồng xộc vào không đợi trả lời.
Đó chính là ông luật sư mặc quần áo ngủ, tóc tai rối bời trông có vẻ vô
cùng giận dữ.
"Xin lỗi ông" ông ta nói "xin rất cảm ơn nếu ông ngừng cho…"
Đến đây ông ta im. Rõ ràng cả hai người trước mặt ông ta không có vẻ gì
gây rối loạn cả, sau một lúc im thì tiếng động càng to hơn trước.
"Ồ, thế này nghĩa là thế nào?" Ông luật sư hỏi. "Nó ở đâu tới? Ai ở đó? Tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.