GIẾT NGUỜI TRONG MỘNG - Trang 138

Ngoài sân chiếc xe ô tô vừa đỗ xịch lại, ngài thiếu tá Erskine cất tiếng:
“Ô kìa vợ tôi đi chợ về”.
Mới đó nhìn lại ông giả vờ như một người xa lạ đổi ra giọng khách sáo

đưa đẩy, mặt mũi ngô nghê. Nhìn ông có vẻ luống cuống.

Bà Erskine thong thả bước tới đi vô nhà.
Ông bước vội ra đón.
“Hôm qua bà Reed ghé đây chơi lỡ làm rớt chiếc nhẫn sau vườn”, ông

vừa kể.

Bà Erskine hỏi lại ngay:
“Vậy sao?”.
“Chào bà”, Gwenda mở lời. “Dạ, cũng may đã tìm lại được”.
“Vậy là hên lắm đó”.
“Dạ, còn hên. Nếu lỡ mất biết nói sao đây. Cám ơn hai ông bà, tôi phải

đi ngay”.

Bà không nói gì, ông Erskine vội đỡ lời.
“Tôi đưa bà r axe”.
Ông đưa Gwenda trở ra ngoài xe. Bà vợ nói với theo nhắc từng tiếng,

giọng bà đanh đá. “Này Richard nói để bà Reed bỏ lỗi cho, hôm nay có hẹn
gấp lắm thì phải”.

Gwenda vội nói ra ngay.
“Dạ, bà nói phải, ông cứ để mặc tôi”.
Nàng bước nhanh vòng qua ngôi nhà ra tới chỗ đậu xe.
Chợt nàng đứng lại. Bà Erskine đậu xe ngay chỗ này, Gwenda không

biết có nên cho xe chạy tới hay lùi. Nàng chần chờ bước tới trước.

Vừa qua khỏi chỗ cửa sổ chợt nàng đứng lại. Tai nàng nghe rõ mồn

một từng tiếng nói của bà Erskine.

“Ông nói gì thì nói. Ông dàn cảnh, sắp xếp đâu từ hôm qua. Ông dàn

cảnh cho con bé này tới đây trong lúc tôi đi ra ngoài phố Daith. Ông quen
thói… hễ thấy gái đẹp. Tôi không thể làm ngơ, nói cho ông biết tôi chịu
không nổi”.

Ông Erskine cắt ngang, đau khổ nói:
“Này Janet, bà làm như là người mất trí”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.