GIẾT NGUỜI TRONG MỘNG - Trang 139

“Tôi không mất trí, mà là ông đó. Thấy gái là mê tít”.
“Bà nói sao vậy, làm gì có chuyện đó”.
“Có thật mà! Ngay cả hồi xưa nữa kia, cũng cái chỗ con bé này đang

ở, Dillmouth. Ông dám thề là không có chuyện dan díu với con bé tóc vàng
nhà Halliday kia?”.

“Bà không biết bỏ qua mấy cái chuyện đó? Bà nói dai thế. Bà chỉ được

cái hay thêu dệt đủ chuyện”.

“Ông chứ còn ai! Ông giết tôi bằng cái ưu sầu… Tôi chịu không nổi.

Nói cho ông biết! Chịu hết xiết. Hẹn hò nhăng nhít yêu đương vụng trộm!
Ông không đếm xỉa gì đến tôi - chẳng bao giờ. Tôi muốn chết cho xong!
Nhảy xuống ghềnh đá mà chết cho yên thân”.

“Janet, kìa Janet! Trời đất ơi!”.
Giọng ông lạc đi. Tiếng nấc nghẹn ngào.
Gwenda rón rén bước đi khỏi chỗ đó ra tới ngoài xe. Chần chờ một

lúc, nàng đưa tay nhấn chuông.

“Xin lỗi, nàng lên tiếng, “Làm ơn cho xe tránh qua một bên để tôi có

thể lấy xe ra”.

Người giúp việc trở vô nhà. Ngay tức thì từ chỗ chuồng ngựa một anh

chàng bước ra. Gã giở mũ chào Gwenda, leo vô chiếc xe Austin lái đi.
Gwenda trở vô xe, nàng nổ máy cho xe phóng nhanh trở lại khách sạn Giles
đang ngồi chờ.

“Sao mà lâu dữ vậy”, anh mừng rỡ. “Được gì không?”.
“Có, nhiều cái hay lắm, câu chuyện tình lâm ly. Ông yêu bà Helen

lắm”.

Nàng kể lại câu chuyện sáng bữa đó.
“Em thấy”, nàng kết thúc câu chuyện. “bà Erskine có vẻ tửng tửng,

điên thật đấy. Ông nói bà ghen đúng thôi, khiếp thật. Đến đây ta mới biết
không phải ông Erskine bỏ đi theo Helen, ông chẳng hay biết gì chuyện bà
sống chết. Ngay buổi tối trước lúc chia tay và còn sờ sờ ra đó”.

“Ồ, đúng thế”, Giles nói “nhưng ta chỉ nghe ông nói vậy thôi”.
Gwenda mặt mũi bừng bừng.
Giles nhắc lại như đinh đóng cột. “Chỉ biết ông nói vậy thôi”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.