GIẾT NGUỜI TRONG MỘNG - Trang 136

“Thưa ngài thiếu tá Erskine, ngài cố nhớ lại coi. Lần cuối gặp Helen -

người mẹ kế của tôi - là bữa nào?”.

Một nụ cười thoáng hiện trên gương mặt phờ phạc.
“Mà không cần phải kể lể dài dòng. Buổi tối hôm đó còn gặp nhau

ngoài bãi biển, qua bữa sau bà ra đi. Nhớ lại lúc đó tôi đi dạo sau bữa ăn -
bà cũng đi ra biển. Giờ đó nhìn quanh không còn người nào. Lát sau tôi đưa
bà về. Đến nơi tôi với bà đi dạo ngoài vườn”.

“Lúc đó mấy giờ?”.
“Tôi không nhớ… đâu chừng chín giờ”.
“Rồi ông chào bà ra về?”.
“Vâng!”. Bất chợt, ông lại cười. “À, không phải là cách chào giã từ

như người ta đâu, cũng một câu chào mà nghe sao cụt lủn khô khốc. Helen
mở lời, “Thôi ông đi đi. Đi khuất đi. Thà tôi đừng…”. Bà không nói nữa -
còn tôi, bỏ đi ngay”.

“Về lại khách sạn?”.
“Đúng thế. Tôi đi bộ một đỗi xa - ra ngoài vùng ngoại ô”.
Gwenda nói ngay.
“Hẹn hò không thành - sau bao nhiêu năm xa cách. Thế rồi bà dứt

khoát ra đi ngay buổi tối hôm đó - không hẹn ngày trở lại”.

“Tôi hiểu. Qua bữa sau vợ chồng tôi cũng đi khỏi chỗ đó, vậy mà

thiên hạ đồn nhau bà bỏ đi theo tôi. Đúng là miệng tiếng thế gian”.

“Vậy là”, Gwenda không rào đón “không phải bà bỏ đi theo ông?”.
“Trời ơi, làm gì có chuyện đó. Ai mà ăn nói độc địa vậy?”.
“Vậy thì sao”, Gwenda quất lại một câu, “ông dám nói bà bỏ đi

luôn?”.

Erskine cau mày, vẻ mặt hơi biến đổi.
“Tôi hiểu”, ông nói. “Chuyện này khó nói. Bà bỏ đi có nhắn nhủ gì lại

đâu?”.

Gwenda ngẫm nghĩ mới nói.
“Làm sao bỏ đi không một lời từ biệt hay là bỏ đi theo anh chàng

nào?”.

“Không, không có chuyện đó đâu”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.