GIẾT NGUỜI TRONG MỘNG - Trang 22

“Ờ, chất kịch của Webster là thế đó pha trộn một chút kinh dị. Tôi thì

không cho là” Gã bỏ lửng khi nghe thấy tiếng bước chân. Marple bước vào.
“Ổn cả chứ?”.

“Ờ, chẳng sao cả, cô ấy vừa qua một cơn sốc dữ dội. Ông biết đấy”.
“Sốc ư? Xem kịch bản hồi thời Elizabeth mà thế đó?”
“Chắc là phải có điều gì khác hơn thế”, Marple trầm ngâm nói.
Bữa cơm sáng được dọn ra, Gwenda uống hớp cà phê, ăn một mẩu

bánh nướng bơ. Nàng bước trở xuống nhà dưới, Joan đã tới phòng làm việc
riêng, Raymond loay hoay trong phân xưởng, mỗi mình Marple ngồi bên
cửa sổ hướng ra bờ sông, đan tay áo.

Nhác thấy Gwenda bước vô, Marple lặng lẽ ngước nhìn nhếch mép

cười.

“Chào em, em khỏe đấy chứ, phải vậy thôi”.
“Dạ phải, em đã khỏe. Nghĩ lại buổi tối vừa rồi em thật lố bịch, thực

chẳng hiểu vì sao. Người ta có phiền em lắm không?”.

“Ồ, có gì đâu. Họ thông cảm mà”.
“Thông cảm thế nào kia?”
Marple nhìn lại tay đan áo.
“Vì em bị một cú sốc tối hôm qua đó”. Bà nói theo giọng nhỏ nhẹ.

“Vậy, em đã kể hết cho ta nghe chưa?”.

Gwenda bứt rứt bước tới, bước lui.
“Em nên đi khám bác sỹ tâm thần thôi”
“Ở London có khối chuyên gia tâm thần, thật mà. Em nghĩ lại có nên

chăng?”.

“Ôi - em muốn điên lên đây…chắc em điên mất rồi”.
Bà hầu phòng mang bức điện đặt lên khay cho Gwenda.
“Người đưa thư chờ bà trả lời”.
Gwenda mở bức điện thư. Nó được chuyển tiếp từ bưu điện

Dillmouth. Nàng nhìn kỹ một lần nữa, lưỡng lự ngồi vo tròn bức điện trong
nắm tay.

“Thôi khỏi trả lời”, nàng buột nói ngay.
Người bồi phòng bước ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.