GIỜ G - Trang 161

một ý tưởng bất biến, ý tưởng đó bám chặt hắn đến mức hắn kiên quyết
thực hiện ý tưởng đó, bất chấp mọi thứ!

Sau một chút suy nghĩ, cô Aldin nói:
- Tôi muốn kể ông nghe một chuyện.
Aldin bèn kể vắn tắt buổi tối ông già Treves đến ăn tối ở biệt thự Mũi

biển Hải âu và câu chuyện ông kể cho mọi người nghe. Battle chăm chú
nghe.

Khi cô Aldin kể xong, ông hỏi:
- Ông Treves nói là nếu gặp kẻ đó, ông có thể nhận ra được? Cụ già có

nói kẻ đó là nam hay nữ không?

- Theo tôi nhận thức lúc đó thì cụ kể về một đứa con trai... Tuy nhiên

tôi còn nhớ ngay lúc vào câu chuyện, ông cụ đã báo trước rằng chuyện đó
không cụ thể là con trai hay con gái, và cũng không nói rõ tuổi...

- Chà, chuyện này đáng cho tôi quan tâm đấy. Và cụ nói hắn có một

nét đặc biệt trên nhận dạng rất rõ khiến nhìn thấy hắn là cụ nhận ra ngay,
bất cứ gặp ở đâu, phải không?

- Vâng, đúng thế.
- Một vết sẹo, chắc thế... Trong nhà này, có ai có cái sẹo nào không?
Battle thấy cô Aldin hơi ngập ngừng.
- Tôi không biết. - Cô nói.
Battle cười lành hiền nói:
- Vậy là tiểu thư giấu tôi! Đặc điểm kia tiểu thư đã thấy ở một người

nào đó. Và nếu đúng như vậy thì tiểu thư không giấu được tôi lâu đâu!

Câu Battle nói có vẻ khiến Aldin rất đỗi lúng túng. Nhưng viên chánh

thanh tra đã có kinh nghiệm, không nên nài ép quá mức. Vả lại lúc này chi
tiết đó chưa quan trọng lắm, ông bèn lái sang đề tài về ông già Treves.

Cô Aldin kể về cái chết của ông già và trả lời các câu Battle hỏi.
Battle kết luận:
- Chuyện mới đây. Tôi chưa từng thấy bao giờ!
- Nghĩa là sao, thưa ông?
- Tôi chưa từng thấy kẻ nào giết người theo cách độc đáo ấy: chỉ cần

treo một tấm biển lên cửa thang máy!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.