GIỜ G - Trang 17

Bà nói câu đó bằng giọng đầy tự tin và thái độ rất đĩnh đạc.
Battle trầm ngâm nhắc lại hai chữ “tâm lý”, rồi khẽ ho thông cổ họng,

nói:

- Nhưng phải có bằng chứng chứ, thưa bà Amphrey?
Bà hiệu trưởng nói:
- Tôi hiểu ý ông định nói gì, thưa ông Battle, và tôi đã đoán trước ông

sẽ yêu cầu có bằng chứng. Nghề nghiệp của ông đòi hỏi phải như thế!...
Nếu hiểu hai chữ “bằng chứng” theo cách thông thường thì tôi không có
“bằng chứng”. Nhưng ngày nay trong môn tội phạm học, người ta rất đề
cao biện pháp tâm lý. Và tôi tin chắc tôi đã không lầm. Hơn nữa, cháu
Sylvia đã thú nhận...

- Tôi biết. Nhưng tôi vẫn muốn được bà cho biết, căn cứ vào đâu mà

thoạt đầu bà nghi cho cháu?

- Rất đơn giản thôi, thưa ông Battle. Cứ mỗi ngày lại có thêm những

thứ vặt vãnh trong tủ các nữ sinh biến mất. Tôi bèn triệu tập họp toàn
trường, tất cả các lớp. Tôi kể ra các sự kiện, trong khi đó tôi chăm chú quan
sát phản ứng của từng học sinh. Đột nhiên tôi chú ý đến thái độ của cháu
Sylvia. Cháu có vẻ mặt bối rối... của kẻ phạm tội... Ngay lúc đó tôi nghĩ
cách kiểm tra. Tôi quyết định không dùng cách chứng minh là cháu có tội,
mà tôi dùng cách dắt dẫn cháu đến chỗ thú nhận một cách tự nhiên. Tôi tiến
hành một thí nghiệm nhỏ, một thứ như “test” tâm lý...

Chánh cảnh sát Battle gật gù.
- Cuối cùng, - Bà Amphrey kết luận - Sylvia đã thú nhận hết.
Battle nói rằng ông đã hiểu. Và bà hiệu trưởng Amphrey, sau một chút

ngập ngừng, bước ra khỏi phòng.

Thanh tra Battle đang nhìn ra ngoài cửa sổ thì có tiếng cửa ra vào mở.

Ông quay người lại. Sylvia vừa vào.

Cao gầy, da ngăm ngăm đen, khuôn mặt nhiều góc cạnh, trông em rầu

rĩ, rõ ràng em vừa khóc.

- Con đây ạ. - Em rụt rè nói.
Battle im lặng ngắm con một lát, rồi buông một tiếng thở dài, nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.