GIỜ G - Trang 195

- Tôi không biết... Lúc đó tôi chưa suy nghĩ gì... MacWhirter luôn lúng

túng mỗi khi ai hỏi anh về diễn biến suy nghĩ của anh, kể cả những suy
nghĩ đơn giản nhất.

- Thật ra, - Anh nói tiếp - lúc đó tôi chỉ nghĩ là phải giúp bà, để bà

không bị treo cổ...

Audray hơi đỏ mặt.
- Thế nếu tôi đúng là kẻ có tội?
- Điều đó không hề gì.
- Lúc đó ông tin là tôi có tội không?
- Tôi chưa suy nghĩ gì nhiều lúc đó. Tôi chỉ mới có cảm giác là bà

không có tội, nhưng cho dù bà có tội thì tôi cũng vẫn làm như tôi đã làm!

- Mãi sau ông mới chợt nhớ là đã nhìn thấy một người leo dây lên biệt

thự?

MacWhirter không trả lời ngay. Sau một lúc do dự, anh nói:
- Thật ra, tôi không nhìn thấy người nào leo dây lên cả... Vì một lẽ đơn

giản, là tôi ra đấy tối Chủ nhật chứ không phải tối thứ Hai như tôi khai. Mãi
đến khi hiệu giặt trả lầm tôi cái áo vét, tôi mới bắt đầu suy đoán. Và phải
đến khi tôi tìm thấy cuộn dây thừng trong gian kho ở biệt thự, tôi mới
khẳng định là đã có người leo dây lên.

Khuôn mặt Audray đang hồng đột nhiên tái nhợt.
- Nghĩa là ông nói dối? - cô hỏi, vẫn còn chưa tin.
- Nếu tôi bảo tôi chỉ suy luận ra thì làm sao thuyết phục được cảnh

sát? Tôi phải bảo chính tôi đã nhìn thấy người leo dây lên đó.

- Nhưng rất có thể ông sẽ được tòa án mời làm nhân chứng và ông

phải thề là nói đúng sự thật.

- Tôi hiểu chứ.
- Thế lúc đó ông có thề không?
- Thề ngay, không một chút do dự.
Audray không còn tin vào tai mình nữa.
- Ông mà cũng nói thế sao? - Cô kêu lên - Một người bị mất việc vì

không chịu nói dối, một người đã từng tự tử hụt như ông, mà lại chịu nói
dối, thậm chí sau khi thề sẽ nói thật?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.