GIỜ G - Trang 9

Một lúc rồ dại! Đâu có? Y đã hành động như thế trong lúc tỉnh táo

nhất, tin rằng đấy là giây phút cuối cùng của cuộc đời y!

Tự tử? Nhưng vào hoàn cảnh như của y, đấy là cách xử trí tốt nhất.

Hết đau ốm bệnh này lại đau ốm bệnh khác, cô đơn từ khi vợ y bỏ y đi theo
một kẻ khác, y còn làm gì hơn thế được? Không việc làm, không tình yêu,
không tiền, không sức khỏe, không còn hy vọng! Lối thoát duy nhất là tự
tử.

Vậy mà bây giờ y lại sắp bị người ta truy hỏi thô bạo! Nhân danh

những nguyên tắc đạo lý, một vị quan tòa sẽ nghiêm khắc lên án y, chỉ đơn
giản vì y cho rằng y có quyền hủy hoại thứ chỉ thuộc về một mình y: mạng
sống của y!

MacWhirter giận dữ văng tục. Y cảm thấy uất hận.
Chị y tá lại đến bên giường. Chị ta còn trẻ, mái tóc màu hung đỏ,

khuôn mặt xinh xắn nhưng tầm thường.

- Ông thấy khó chịu trong người phải không? - Chị ta hỏi.
- Không.
- Tôi cho ông uống một viên thuốc an thần để ông ngủ nhé?
- Không.
- Nhưng...
- Chị tưởng tôi không chịu nổi một chút đau đớn và một đêm mất ngủ

hay sao?

- Bác sĩ dặn, nếu ông cần thuốc ngủ...
- Tôi cóc cần bác sĩ dặn gì!
Chị y tá sửa lại tấm chăn đắp rồi đặt lên bàn đầu giường một cốc nước

hoa quả.

MacWhirter hơi ngượng:
- Xin lỗi đã quấy rầy chị.
- Có gì đâu!
Lại thêm một điều nữa làm y bực tức! Cô gái này chịu đựng thái độ

cáu kỉnh của y một cách quá ư bình thản. Một sự thản nhiên nghề nghiệp.
Biết bổn phận mình là phải khoan thứ, cô ta không phản ứng gì hết. Đối với
họ, bệnh nhân không phải là con người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.