Chà, xem ra chỉ có thể đợi vài hôm nữa, cô nhắn tin cho anh, nói với anh
rằng vết thương của cô đã hoàn toàn khỏi rồi, nhưng đó lại là chuyện của
mấy hôm sau.
Mộc Mộc đang ôm điện thoại, trầm tư suy nghĩ, tiếng chuông điện thoại
bỗng nhiên vang lên lảnh lót khiến cô giật nảy mình đến nỗi trái tim suýt
nữa bắn cả ra ngoài.
Cô cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, hóa ra đó là tin nhắn của Kiều
Nghi Kiệt- người đã bị cô bỏ lại ở văn phòng tư vấn tâm lý.
“Mộc Mộc, em đang ở đâu? Em không sao chứ?”
“Em đang ở nhà, em không sao. Em không muốn gặp lại bác sĩ tâm lý
đó nữa, đáng sợ lắm, em không chữa trị nữa đâu.”
“Được, em không muốn thì sẽ không chữa nữa. anh đến nhà em nhé?”
Mộc Mộc lập tức nhắn tin trả lời: “Không cần đâu, tối nay nhóm nhạc
còn có buổi biểu diễn.”
“Mọi người diễn ở đâu, để anh đưa em đi.” Kiều Nghi Kiệt lại phát huy
tinh thần khó khăn không hề nao núng của mình.
Mộc Mộc tiếp tục tìm lý do để từ chối: “Không cần đâu, mấy người
trong nhóm Cốc Vũ sẽ tới đón em. Anh cứ làm việc của anh đi, không cần
phải lo cho em…”
Tin nhắn vừa được gửi đi, tỏng đầu Mộc Mộc chợt lóe lên một ý nghĩ,
cô đã tìm ra cách tốt nhất để móc nối với Trác Siêu Nhiên, ít nhất thì đó
cũng là cách tốt nhất so với tài trí của cô.
Cô vội vàng cầm điện thoại lên, soạn một tin nhắn: “Chị Bạch Lộ, em
chuẩn bị xong rồi, khi nào các anh chị tới đón em?”