GIÓ MANG KÝ ỨC THỔI THÀNH NHỮNG CÁNH HOA - Trang 129

Cô xem lại mẩu tin nhắn ấy ba lần nữa rồi mới nhập số điện thoại trên

danh thiếp của Trác Siêu Nhiên, hồi hộp ấn phím gửi tin.

Tin nhắn đã được gửi thành công.

Tiếp theo là một sự chờ đợi dài dằng dặc.

Mỗi phút giây chờ đợ chẳng khác nào một sự giày vò. Cuối cùng, một

tin nhắn được gửi tới, cô xúc động đến nỗi tay chân cuống quýt, mãi mới
cầm chắc được điện thoại, mở ra xem, lại là tin nhắn của anh chàng luật sư
vô cùng nhàm chán kian. “Buổi tối nhớ về sớm nhé, thức khuya có quầng
thâm ở mắt là anh không thích em nữa đâu đấy.”

“…” Cô trả lời bằng một loạt dấu chấm lửng.

Lại alf sự chờ đợi…

Mộc Mộc có cảm giác như nửa thế kỷ đã trôi qua, điện thoại di động vẫn

không hề có chút động tĩnh.

Thấy sắp đến giờ biểu diễn, cô ủ rũ ném điện thoại vào một góc, bò

xuống giường thay quần áo, trang điểm, chuẩn bị đi làm. Đang mặc quần
áo, tiếng chuông báo có tin nhắn từ điện thoại di động vang lên, cô chạy
như bay tới giường, vồ lấy điện thoại như hổ đói vồ mồi, tin nhắn trả lời rất
ngắn gọn: “Tôi nghĩ bạn đã gửi nhầm tin nhắn rồi.”

Đã sớm dự đoán được câu trả lời nhưng cô vẫn đứng nhìn nó rất lâu, trái

tim như vị đè nặng, càng cưỡng lại càng bị thít chặt. cô gửi một tin nhắn đã
được soạn sẵn từ trước: “Trung đoàn trưởng Trác, xin lỗi, tôi không cần
thận nên đã gửi nhầm.”

Cô nhanh chóng nhận được tin nhắn trả lời: “Bạn biết tôi? Bạn là?”

“Trung đoàn trưởng Trác, tôi là Tô Mộc Mộc, anh còn nhớ không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.