GIÓ MANG KÝ ỨC THỔI THÀNH NHỮNG CÁNH HOA - Trang 133

anh thắt dây lưng, Cốc Vũ thì thúc giục mọi người mau chóng ra sân khấu,
Hạ Chí lại điềm tĩnh đứng một bên tán tỉnh.

Mộc Mộc đang không biết phải lo cho bên nào trước, chuông điện thoại

bỗng nhiên vang lên báo hiệu có tin nhắn mới, cô định đọc tin nhắn theo
phản xạ, sực nghĩ người nhắn tin muộn thế này chắc chắn chỉ có Kiều Nghi
Kiệt, nên lại lờ nó đi, tiếp tục công việc bận rộn.

Sau khi lo chu tất mọi việc để nhòm nhạc lên sân khấu biểu diễn, Mộc

Mộc mới lau những giọt mồ hôi trên má, giở điện thoại ra, vừa nhìn thấy ba
chứ Trác Siêu Nhiên trên màn hình, bàn tay cô trở nên mềm nhũn, điện
thoại suýt nữa thì bị rơi xuống đất.

Cô vội vàng mở tin nhắn ra xem: “Tô Mộc Mộc, ngày mai cô có rảnh

không? Tôi đưa cô tới bệnh viện kiểm tra lại một chút.” Một lời mở đầu vô
cùng đơn giản mà thẳng thắn nhưng lại thể hiện được thấu đáo sự quan tâm
và trách nhiêm của một người đàn ông.

Cô chẳng nghĩ ngợi gì, lập tức bấm chữ: “Có, có…”

Ngẫm nghĩ lại một lát, cô lại xóa đi, kiềm chế hàng trăm nghìn nỗi mong

ước trong lòng, hỏi một cách khách khí: “Như vậy có làm phiền anh quá
không? Chắc là anh rất bận rộn?”

“Không sao, ngày mai tôi được nghỉ, vừa hay cũng không bận việc gì.”

Ngày mai là ngày nghỉ của anh? Điều đó chứng tỏ anh sẽ rảnh rỗi cả

ngày. Mộc Mộc nhất thời hưng phấn quá độ, không cẩn thận, vấp chân vào
chiếc va li băng đĩa mà Hạ Chí vứt ở một gọc suýt nữa thì ngã nhào. Sau
khi đững vững, Mộc Mộc lập tức gửi tin nhắn: “Ồ, vậy thì tốt quá, vẫn
khám ở bệnh viện lục quân phải không? Tôi sẽ đợi anh ở cổng bệnh viện
nhé!”

“Tôi sẽ tới nhà đón cô.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.