GIÓ MANG KÝ ỨC THỔI THÀNH NHỮNG CÁNH HOA - Trang 135

Ánh nắng sớm mai vô cùng tươi đẹp, cơn gió mùa hạ vô cùng tươi mát.

Chiếc xe buýt to lớn đi vòng vèo qua các con phố hẹp, lắc la lắc lư.

Bận rộn ở quán rượu tới tận gần sáng, Mộc Mộc vừa tìm thấy một chỗ

ghế trống, ngồi xuống, mí mắt đã bắt đầu díp lại, chẳng mấy chốc đã bị ông
Chu Công(1) kéo đi nói chuyện phiếm.”

“Cô bé, bây giờ mới bảy rưỡi, cô đi sớm quá đấy!” Ông Chu Công vuốt

râu nói.

“Cháu sợ tắc đường. Cháu nghe nói các quân nhân rất đúng giờ, lần đầu

tiên hẹn hò, cháu không thể đến muộn được.”

“Hẹn hò? Đây cũng được coi là hẹn hò sao?”

(1: Một điển tích của Trung Quốc, có nghĩa là ngủ thiếp đi.)

Mộc Mộc nghiêm túc trả lời: “Hẹn gặp mặt, chẳng phải là hẹn hò sao?”

“Được, vậy thì cháu hãy đi hẹn hò vui vẻ nhé!” Ông Chu Công chắp tay

ra sau lưng rồi bước đi, dán ông nhìn từ phía sau hơi gù, bước chân nhanh
hơn người bình thường một chút…

Mộc Mộc bỗng nhiên phat hiện ra dáng người đằng sai và bước chân

ông Chu Công đặc biệt giống một người- bố cô. Đã nhiều năm như vậy, cô
đã mơ gặp rất nhiều người, bao gồm cả người mẹ đẻ mà cô chưa từng gặp
mặt, duy chỉ có khuôn mặt hiền từ của bố là cô chưa từng mơ thấy.

“Bố? Bố?” Cô cố gắng hét lên, cổ họng không phát ra được âm thanh

nào, chỉ toàn mùi tanh của máu, cô chạy đuổi theo, bỗng chốc bừng tỉnh
dậy.

Đó là do xe buýt vừa bị xóc, ánh nắng vàng rọi vào qua cửa sổ, chói đến

nỗi không thể mở mắt ra được. Cô giơ tay che ánh nắng, nhìn ra bên ngoài,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.