Anh nhổm người dậy, chỉnh sửa lại quần áo theo thói quen, chiếc áo
phông dạo phố trên người anh, dù vừa trải qua những giây phút cuồng
nhiệt, vẫn giữ nguyên được kiểu dáng.
Cô lo lắng gật đầu, trong đầu vẫn rối như mớ bòng bong.
Thấy Trác Siêu Nhiên bước xuống lầu, cô rất muốn lao xuống theo để
hỏi anh, rốt cuộc người đàn ông đêm hôm đó là ai? Nhưng cô lại lo sợ, cảm
giác như phía trước mặt đang bày một chiếc hộp thần bí, cô rất muốn biết
bên trong đó là thứ gì, nhưng khi định đưa tay ra mở, lại sợ rằng một bóng
mà đán sợ sẽ hiện ra nuốt chửng lấy cô.
Lớp lông cừu ấm áp trên áo ôm lấy cơ thể cô, giống như bờ vái và lòng
bàn tay của Trác Siêu Nhiên, cô bỗng nhiên không muốn biết đáp án, sợ
rằng đáp án đó sẽ hủy hoại giấc mơ đẹp mà khó khăn lắm cô mới có được.
Nhưng, nếu Trác Siêu Nhiên không phải là người đó, thì làm gì có giấc
mơ đẹp?
Không biết đã ngồi ngây người trên sofa bao lâu, cuối cùng cô cũng
bình tĩnh lại, đứng lên đi về phía cầu thang. Cho dù thế nào, cô nhất định
không thể tiếp tục sai lầm được nữa.
Mới xuống được hai bậc thang, cô nghe thấy tiếng người nói: “Anh
muốn em nói thật không?”
Giọng nói này rất giống giọng Trác Siêu Nhiên, chỉ có ngữ điệu uể oải
không phải là cách nói chuyện của anh, chắc là giọng của Trác Siêu Việt.
“Em nói thử xem?” Trác Siêu Nhiên hỏi lại bằng giọng hài hước.
“Ngoại hình quả thực rất xinh đẹp, nhưng cơ thể còn chưa phát triển
hoàn thiện, quá gầy, chỗ cần có thịt…” Ngữ điệu hơi bỡn cợt, ngôn từ tùy