“Anh cho em ba phút để giải thích.” Anh nói qua hàm răng nghiến chặt.
Thần thái đó, giọng điệu đó, còn cả khí thế hung dữ chèn ép người khác đó
khiến Mộc Mộc bỗng nhiên có cảm giác anh không phải em chồng, mà
chính là chồng của cô.
“Thực sự không như anh nghĩ đâu, anh ấy là luật sư bào chữa của em, đã
từng giúp đỡ em rất nhiều.” Cô giải thích một cách lộn xộn không đầu
không cuối: “Cũng không biết tại sao lại thích em, sau khi em ra tù, anh ấy
bắt đầu theo đuổi em. Nhưng em chưa từng nhận lời anh ấy, thật đấy!...
Trong tim em chỉ có…”
Mộc Mộc nuốt nước bọt, nuốt luôn cả chữ “anh” sau đó vào bên trong.
Sắc mặt anh dịu đi một chút, nắm đấm cũng nới lỏng hơn nhiều. “Thật
không?”
Cô cuống quýt gật đầu, cầm điện thoại mở những tin nhắn đã gửi cho
Kiều Nghi Kiệt, “Anh xem, trong này có rất nhiều tin nhắn em đã từ chối
anh ấy.”
Anh cầm lấy chiếc điện thoại trong tay cô. “Ừm, đi thu dọn đồ đạc đi.”
Vừa trải qua nỗi sợ hãi tột độ, Mộc Mộc ủ rũ đi thu dọn đồ đạc, đến khi
xong xuôi, Trác Siêu Việt một tay xách chiếc va li quá khổ của ôc, một tay
xách chiếc túi du lịch to đùng, chuẩn bị bước ra ngoài, cô mới tỉnh ngộ. Cô
còn chưa suy nghĩ kỹ xem có nên đi theo anh hay không.
“Hay là đẻ em đi thuê nhà nghỉ nhé!”
Anh bịt tai không thèm nghe, không biết vô tình hay cố ý liếc mắt về
phía tủ đựng đồ vặt vãnh trong nhà vệ sinh, “Anh mang đồ ra xe, em xem
còn quên thứ gì không…”