Anh không hiểu, cầm trang giấy đó giơ về phía Kiều Nghi Kiệt, hỏi:
“Thế này nghía là gì?”
“Khi công an tới hiện trường xảy ra vụ án, ngoài người làm chứng, chỉ
có Mộc Mộc và mẹ nuôi Chu Lam của cô ấy ở đó, trên cán dao có dấu vân
tay của cả hai người, công an liền bắt giữ cả hai mẹ con họ. Sau đó, Chu
Lam đã nhận tội, phía công an mới thả Mộc Mộc ra… Bởi vì trạng thái tinh
thần của Chu Lam có chút vấn đề, nên lời khai khi hỏi cung chỉ có một câu
như vậy.”
“Sau đó thì sao?”
Sau khi Mộc Mộc ra đầu thú, tinh thần của Chu Lam hoàn toàn suy sụp,
lời nói không còn theo trình tự logic nào nữa, bác sĩ tâm lý đã kiểm tra và
kết luận bà ấy vì phải chịu cú sốc tâm lý quá độ, nên có biểu hiện tâm thần
phân liệt ở mức độ nhẹ, mọi lời khai của bà ấy liển trở nên mất hiệu lực.
“Vậy bây giờ bà ấy ở đâu?”
“Năm đầu tiên khi Mộc Mộc phải vào trại cải tạo, bệnh tim của Chu
Lam tái phát, bà ấy đã qua đời.”
Trác Siêu Việt day day đầu lông mày đau nhức, gấp kẹp hồ sơ lại, quẳng
lên bàn.
Giờ đây, anh đã hiểu tất cả mọi chuyện.
Vì muốn cứu mẹ nuôi, cô ấy đã tự nguyện ra đầu thú, tự nguyện ngồi tù,
thậm chí, tự nguyện bán lần đầu tiên quý giá nhất của mình cho một người
đàn ông xa lạ. Thảo nào, câu đầu tiên mà cô ấy nói với anh lại mang sắc
thái lôi kéo trần trụi như vậy: “Cho tôi vay năm vạn đồng, muốn tôi làm gì
cũng được!”