“Có thể sẽ rất lâu đấy…”
“Được thôi, em đợi anh đi ăn đêm. Xong việc hãy gọi điện thoại cho
em!”
Điện thoại đã cúp máy.
Trác Siêu Việt mỉm cười cất điện thoại đi, mặc chiếc áo khoác, ra khỏi
nhà.
Sô diễn đầu tiên kêt thúc, Cốc Vũ nhận được thông tin sô diễn thứ hai bị
hủy.
Vừa hay lúc đó, bạn gái Cốc Vũ là Tiểu Hy tới thăm, Hạ Chí đề nghị
mọi người cùng đi ăn đêm. Ai nấy đều nhiệt tình hưởng ứng, nhưng sau đó
lại tranh luận không ngừng về việc ai sẽ “chủ chi”.
Mộc Mộc liếc nhìn đồng hồ, mới hơn mười giờ, vốn rất muốn về Cách
Thế Quan Lan, nhưng thấy Bạch Lộ rõ ràng có tâm trạng không tốt vẫn cố
tỏ ra vui vẻ, trong lòng Mộc Mộc có chút chua xót, thực sự không nỡ nhẫn
tâm bỏ mặc cô ấy một mình chứng kiến cảnh Cốc Vũ và Tiểu Hy thân mật,
tình cảm với nhau, vậy là, cô hưởng ứng lời kêu gọi của mọi người.
Mới lập thu, lá cây đã lác đác rụng, gió lạnh hiu hiu, mọi người cùng
ngồi ở một quán trên phố ẩm thực vỉa hè ăn món lẩu ngon, bổ, rẻ, nóng hổi,
oẳn tù tì uống rượu, tán tỉnh lẫn nhau, tiếng cười đùa vang vọng không ngớt
trong đêm khuya cô quạnh.
Mộc Mộc không có hứng thú, nâng ly rượu lên, chốc chốc liếc nhìn
đồng hồ, chốc chốc lại liếc nhìn Tiểu Hy đang lặng lẽ dựa vào người Cốc
Vũ, chụm đầu sát má, chốc chốc lại bất đắc dĩ nhìn Bạch Lộ và Hạ Chí chúc
rượu nhau, mặc dù tửu lượng của Bạch Lộ không tồi, nhưng cô ấy đâu phải
là đối thủ cảu Hạ Chí, còn chưa được một tiếng đồng hồ, thần thái đã bắt
đầu lơ mơ.