hiện thực, anh không chỉ có thể giúp em vào học ở Học viện Âm nhạc, còn
có thể giúp em lật lại bản án…”
“Ai thèm chứ!” Cô lại đẩy anh ra một lần nữa, đi đến bên đài phun nước,
vụng về trèo lên bậc đá cao hơn một thước.
Nước từ đài phun bắn vào người, làm ướt mái tóc và quần áo vô. Cô
cười với anh, chưa bao giờ rạng rỡ, xinh đẹp như vậy.
“Trác Siêu Việt, em nói cho anh biết, em không cần bất cứ ai chăm sóc.
Anh đợi đấy mà xem, em không chỉ có thể thi đỗ vào Học viện Âm nhạc,
em còn có thể thi nghiên cứu sinh, sai này, em muốn được chơi piano trước
hàng vạn người trong hội trường lớn… Em muốn tất cả mọi người đều thấy
rằng, người đã từng ngồi tù thì sao? Không thể nói chuyện được thì sao? Tô
Mộc Mộc em vẫn có thể biểu diễn những giai điệu xúc động lòng người…”
“Trác Siêu Việt, anh nói xem, em có làm được không?”
Anh nhìn cô, cười đến nỗi khóe môi như sắp bị chuột rút đến nơi, không
ngừng gật đầu, “Được, em đương nhiên làm được!”
Cô cúi đầu, rút từ trong túi ra “bông hoa hồng trắng” mà cô luôn cất giữ
cẩn thận, gỡ nó thành một chiếc khăn tay, giơ cao lên.
Chiếc khăn tay trắng muốt tung bay trong gió, cô mỉm cười buông ta, để
gió cuốn nó vào đêm đen…
Cô đã say, nhưng cô biết mình đang nói gì, làm gì. Men rượu không
khiến cô mất đi lý trí, chỉ cho cô thêm dũng khí mà cô cần.
Từ nay về sau, cô sẽ sống một cách thoải mái, sẽ tự chăm sóc tốt cho
bản thân, không cần người khác phải tạo ra kỳ tích cho cô, cũng không cần
người khác giúp cô thay đổi vận mệnh, số phận của cô, cô có thể tự thay
đổi, đường đi sau này của cô, cô muốn tự mình đi tới.