GIÓ MANG KÝ ỨC THỔI THÀNH NHỮNG CÁNH HOA - Trang 299

“Bác sĩ nói, mắt của anh bị sung huyết nặng, tạm thời vẫn chưa thể xác

định được là do tia laze gây tổn thương hay là do luồng khí mạnh va đập
vào, sau khi kiểm tra thật kỹ vào ngày mai, các chuyên gia sẽ hội chẩn. nếu
là do luồng khí mạnh va đập vào, thủy tinh thể và võng mạc mắt chịu tổn
thương nghiêm trọng, tất có thể sẽ vĩnh viễn mất thị lực.”

Mặc dù anh đang cô gắng hết sức để che giấu nỗi lo lắng, hoang mang

trong lòng, nhưng giọng nói run rẩy của anh lại không thể che giấu được sự
yếu đuối của anh. Anh là một quân nhân, là một người đàn ông có tiền đồ
rộng mở, hai mắt bị hỏng, thì còn ý nghĩa gì nữa? anh sẽ mất đi tất cả ánh
sáng còn lại.

Mộc Mộc lắc đầu quầy quậy, từ trước tới giờ chưa từng có lần nào cô lại

hận rằng mình không thể nói chuyện được như vậy. Cô rất muốn nói với
anh, anh sẽ không sao, một người đàn ông như anh, số phận sẽ không tàn
nhẫn.

Anh đưa tay ra, dò dẫm lau nước mắt trên khuôn mặt cô, “Nếu quả thật

bị mât thị lực, sau này anh sẽ không thể đọc được những chữ mà em viết
nữa rồi… Ý của anh, em có hiểu không?”

Cô đương nhiên hiểu rõ, anh muốn cô suy nghĩ thật kỹ, nếu cô muốn rời

xa anh, anh sẽ tôn trọng sự lựa chọn của cô.

Cô nắm lấy bàn tay anh, ngón tay run rẩy vẽ trong lòng bàn tay anh:

“Không, chuyện đó nhất định sẽ không xảy ra.”

“Ngộ nhỡ anh…”

“Em sẽ ở bên anh.” Cô viết ra lời hứa của mình trong lòng bàn tay anh.

Cho dù không yêu, cô cũng có thể nắm chặt bàn tay anh như vậy, không

buông lơi. Bởi vì anh là Trác Siêu Nhiên, người đàn ông đã nhận lời sẽ
chăm sóc, bảo vệ cô suốt đời. Khi anh cần, cô cũng sẽ như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.