GIÓ MANG KÝ ỨC THỔI THÀNH NHỮNG CÁNH HOA - Trang 308

Tô Nghiêu còn nói với cô: “Mộc Mộc, hôm đó, bố mẹ anh thật sự rất

quá đáng, em đừng trách họ, họ chẳng qua chỉ là…”

Cô lắc đầu thật mạnh, cho dù bác trai có căm hận, nguyền rủa cô thế

nào, trong lòng cô, ông vẫn mãi mãi là một người thân của cô- một người
bác gần gũi, hiền từ, bác ái!

Kể xong nỗi khổ tâm trong lòng, Tô Nghiêu mới nhớ tới cuộc sống gần

đây của cô, “Em sống có ổn không?”

Cô gật đầu.

“Người đàn ông lần trước đi cùng với em là ai? Là bạn trai của em ư?”

Cô lắc đầu, bấm chữ trên điện thoại. “Chỉ là một người đã quen biết từ

lâu.”

Trò chuyện thêm một lát nữa, Tô Nghiêu liếc nhìn đồng hồ, nhớ ra còn

có cuộc hẹn với một bác sĩ ở bệnh viện Thành phố, vội vàng đưa cho cô
một tấm danh thiếp, bảo cô sau này có thời gian rỗi hãy liên lạc với anh.

Sau khi Tô Nghiêu đi rồi, Mộc Mộc dựa lưng vào thành ghế dài, ngẩng

đầu lên, nhìn những đường nét hoa văn trên trần nhà màu trắng của bệnh
viện. cho tới khi những đường nét hoa văn trên đó đều trở nên mờ ảo thành
một khối, cô cuối cùng đã đi đến quyết định. Lấy giấy nhớ ra, sai khi chăm
chú viết một đoạn hội thoại, cô lê đôi chân tê cứng tới trước cửa phòng làm
việc của bác sĩ, gõ cửa.

Hai hôm ở lại chăm sóc cho Trác Siêu Nhiên, phần lớn các bác sĩ ở khoa

Ngoại đều đã gặp cô, bác sĩ Trương đang ngồi trong phòng làm việc cũng
quen biết cô, vừa thấy cô bước vào, vô cùng nhiệt tình: “Cô tìm tôi có
chuyện gì không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.