GIÓ MANG KÝ ỨC THỔI THÀNH NHỮNG CÁNH HOA - Trang 318

sao có thể tin được? Dùng danh tiếng của ông ấy để đổi lấy tính mạng cho
mẹ nuôi, cũng xứng đáng.”

Cô ngồi quỳ trên đấtm lắc đầu khóc: “Em không muốn vu cáo hãm hại

ông, hồi đó rất nhiều người đều nói rằng vì không có được mẹ đẻ của em,
ông đã bị biến thái tâm lý, nảy sinh một tình yêu kì dị với em. Em cũng
từng tin và cho rằng đó là sự thật, em nghĩ rằng nếu không phải mẹ nuôi kịp
thời nhìn thấy và xông vào, ông ấy đã biến em… Sau này em mới biết, lúc
đó thấy quần áo của em bị ướt, sợ em bị cảm lạnh, ông chỉ muốn giúp em
thay quần áo.”

“Ừm, là một bố nuôi, ông ấy làm như vậy quả thực là thiếu suy nghĩ.”

“Không phải… Ông ấy luôn coi em là con gái ruột!”

Mộc Mộc lặng lẽ nhìn tấm ảnh trên bia mộ, nụ cười của ông khiến cô

nhớ lại trước đây, hằng ngày, mỗi khi thức dậy lúc nửa đêm, ông đều tới
đắp lại chăn cho cô, cười với cô, đó là tình yêu thương và chiều chuộng một
cách vô tư nhất của một người bố đối với con gái…

Ai cũng nghĩ sai về nhân cách của ông, kể cả vợ con ông.

“Nếu ông ấy coi em như con gái ruột, ông ấy sẽ càng không trách em.

Có người bố nào lại hận con gái của mình không?” Trác Siêu Việt nắm lấy
tay cô, đặt lên trên tấm bia mộ, nhìn cô một cách đầy khích lệ, “Thử xem,
thử gọi một tiếng “bố” đi. Anh tin rằng, trên trời cao, nếu ông ấy có linh
thiêng, nhất định rất muốn nghe em gọi một tiếng “bố”.”

Bia mộ rất lạnh lẽo, nhưng cô có thể cảm nhận được sự tồn tại của ông,

dường như ông chưa từng rời xa, vẫn đang đứng ở một góc nào đó lặng lẽ
nhìn cô.

Cô cố gắng hít thở, cố gắng cất tiếng gọi: Bố.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.