GIÓ MANG KÝ ỨC THỔI THÀNH NHỮNG CÁNH HOA - Trang 331

“Từ trước tới giờ anh chưa từng thấy một người phụ nữ nào ngốc

nghếch như em, em có thù với bản thân mình à? Luôn tìm mọi cách để hủy
hoại bản thân! Bốn năm trước em vì chịu tội thay mẹ nuôi, bây giờ đã ra tù
rồi, lại hiến thận cho một người chẳng có liên quan gì cả!”

“Ông ấy không phải là người không liên quan, ông ấy là bác của em.”

“Em coi ông ta là người thân, nhưng ông ta hoàn toàn không coi em là

người! Em quên hôm đó ông ta đã mắng em như thế nào sao, ông ta nói cho
dù em có chết phơi thây nơi đầu đường xó chợ, ông ta cũng không thèm
nhìn ngó!”

“Em không cần biết ông ấy đối với em như thế nào, trong lòng em, ông

ấy luôn luôn là bác của em.”

“Bác cái gì chứ! Cùng lắm thì ông ấy cũng chỉ là anh trai của bố nuôi,

chẳng có một chút quan hệ huyết thống nào với em!” Trác Siêu Việt tức đến
nỗi túm chặt lấy tay cô, kéo cô quay người lại, đối diện với anh. “Hơn nữa,
hai người hoàn toàn không có quan hệ huyết thống, tỷ lệ thành công khi làm
sinh thiết rất thấp…”

“…” Mộc Mộc cắn chặt môi dưới, muốn nói điều gì đó, xong lại thôi.

Thái độ né tránh của cô khiến ánh mắt anh sững lại, trong đầu nhanh

chóng hiện lên nhiều nghi vấn.

Đối với anh trai của bố nuôi, tại sao cô lại lưu tâm như vậy? Bị ông ấy

nguyền rủa tới mức thịt nát xương tan, cô vẫn tự nguyện hiến tặng một bên
thận của mình, hơn nữa, cô chắc chắn biết rằng, nếu không có quan hệ
huyết thống, tỷ lệ thành công khi làm sinh thiết rất thấp, tại sao thái độ của
cô… Anh cũng không nói rõ được rằng thái độ của cô như thế nào, tóm lại,
đó không phải là thái độ tùy tiện thử xem sao!

“Tại sao em lại muốn hiến thận cho ông ấy?” Anh hỏi dò.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.