GIÓ MANG KÝ ỨC THỔI THÀNH NHỮNG CÁNH HOA - Trang 338

Hơn bốn năm chưa hề cất giọng hát, khi âm nhạc nổi lên, bàn tay cầm

micro của Mộc Mộc lại khẽ run rẩy, thử đi thử lại rất nhiều lần, mới phát ra
âm thanh hơi run run. Khi cô nghe được giọng hát đã lâu không nghe thấy
của mình phát qua hệ thống loa, khi cô nhìn thấy hình ảnh đang cầm micro
trên tay của mình qua tấm gương treo trên tường, cô dường như không dám
tin đây là sự thật!

Hát hết bài này tới bài khác, cô dần dần tìm lại được cảm giác, càng hát

lại càng có hứng thú.

Khúc nhạc trầm lắng của ca khúc ‘Gặp gỡ’ vang lên, cô nhắm mắt lại,

dồn hết tâm trí để hát.

“Nghe thấy sự ra đi của mùa đông, em tỉnh dậy trong một tháng một

năm nào đó, em nhớ, em đợi, em mong ngóng tương lai lại không thể sắp
đặt, vì thế… Người em chờ đợi, anh đang ở tương lai xa xôi… Em nhìn
theo con đường, cánh cửa giấc mơ có phần chật hẹp, em gặp được anh, đó
là một bất ngờ tươi đẹp nhất…”

Người ngồi trên sofa khe khẽ cổ vũ cho cô, cô dường như lại trở về với

hình ảnh của Tô Mộc Mộc đã biến mất từ bốn năm trước, một cô bé đã từng
đứng trên sân khấu của trường, đã giành được những tràng pháo tay không
ngớt của đám bạn học với ca khúc ‘Gặp gỡ’…

Cô của quãng thời gian đó nở một nụ cười mơ mộng nhất, có một giấc

mơ tươi đẹp nhất, mong chờ rằng trong tương lai, sẽ có một người mang lại
cuộc gặp gỡ đẹp nhất đó… cho cô!

Ca khúc kết thúc, Mộc Mộc mở mắt nhìn Trác Siêu Việt phía đối diện,

anh cũng đang nhìn cô, trong ánh mắt lấp lánh vẻ mơ màng khiến người ta
say đắm.

Một mùi hương quyến rũ ập tới, Chu Tịch bê ly rượu đến ngồi xuống

bên cạnh cô, “Có biết uống rượu không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.