GIÓ MANG KÝ ỨC THỔI THÀNH NHỮNG CÁNH HOA - Trang 342

“Tuy nhiên, anh rất ân hận, đã không nghe được tiếng rên rỉ của em khi
đó… khi nào có cơ hội, hãy cho anh nghe thử.”

“Anh uống say rồi.” Ngoài điều đó ra, cô không tìm được lời lẽ nào khác

có thể đáp lại.

“Anh chưa say.”

“Vậy anh có biết em là ai không?”

“… Anh biết.” Anh hít một hơi, buông cô ra, ngồi ngay ngắn lại. “Bây

giờ em là chị dâu của anh, là người phụ nữ của anh trai anh.”

Mộc Mộc chống cằm, có chút ân hận vì đã nói câu đó. Thực ra, cô chỉ

hy vọng anh biết rằng, cô không phải Chu Tịch, cũng không phải là đại bộ
phận các cô gái vây quanh anh. Cô là Tô Mộc Mộc, một cô gái ngốc nghếch
vô cùng yêu anh, yêu nhiều tới mức bất cứ lúc nào cũng có thể đáp ứng nhu
cầu của anh, quên mất cả lập trường, nguyên tắc của mình.

Cô đã rất cố gắng để kìm nén bản thân minh, để bản thân mình không

nhớ lại những đường nét đầy nam tính và vô cùng mê hoặc bên trong lớp áo
sơ mi của anh, không nhớ lại anh đã khiến cô có bao nhiêu cảm thấy vui
sướng, nhưng, nếu anh cứ tiếp tục ôm cô như vậy, nói những lời đầy khiêu
gợi như vậy, cô không dám bảo đảm rằng một giây ngay sau đó, cô sẽ
không kéo anh sang phòng VIP bên cạnh… rên rỉ cho anh nghe.

Đương nhiên, anh không biết được điều đó.

Bối rối yên lặng một hồi, Mộc Mộc quyết định tìm một chủ đề khác để

làm dịu bầu không khí. “Anh muốn hát không? Em chọn bài cho anh.”

“Anh không thích hát, anh thích nghe.” Anh nói, “Em hát cho anh nghe

đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.