GIÓ MANG KÝ ỨC THỔI THÀNH NHỮNG CÁNH HOA - Trang 343

Cô cầm lấy micro, “Được thôi, vậy anh thích bài gì?”

“Em biết bài ‘Truyền kỳ’ không?” Anh khẽ hỏi.

Bàn tay Mộc Mộc run lên, chiếc micro suýt nữa thì rơi xuống đất, bởi vì,

có một khoảng thời gian, cô đã nghe đi nghe lại ca khúc này, đi đường cũng
nghe, ăn cơm cũng nghe, đi ngủ cũng nghe, không thể đếm được rằng cô đã
nghe bao nhiêu lần, nghe tới khi cảnh vật trước mắt trở nên mơ hồ…

“Để em thử xem.” Cô ngồi vào vị trí chọn bài, chọn ca khúc ‘Truyền

kỳ’, rồi lại quay về ngồi bên cạnh anh.

Tiết tấu nhẹ nhàng vang lên, hơi thở của anh rõ ràng đã nhẹ dần đi, chăm

chú lắng nghe.

“Chỉ vì nhìn anh thêm một chút nữa trong đám đông, nên càng không

thể quên được khuôn mặt của anh…”

Giọng hát hơi run rẩy, kết hợp với lời ca tươi đẹp nhất.

“Mong ước rằng sẽ có một ngày được gặp lại nhau, từ đó em bắt đầu cô

đơn mong nhớ, khi nhớ tới anh, anh ở tận chân trời, khi nhớ tới anh, anh ở
ngay trước mắt, khi nhớ tới anh, anh ở trong tâm trí, khi nhớ tới anh, anh ở
trong trái tim…”

Nhìn những dòng chữ nhấp nháy trên màn hình, Mộc Mộc đã hiểu đáp

án mà anh không nói thành lời, hóa ra, người thích ca khúc ‘Truyền kỳ’
không phải chỉ có một mình cô, bốn năm qua, người ôm ấp sự chờ đợi, ôm
ấp nỗi nhớ nhung, cũng không phải chỉ có một mình cô.

Nhìn người đàn ông đang cúi đầu ngồi uống rượu ở bên cạnh, giọng cô

càng lúc càng khản đặc, hát đến nỗi lời không thành lời, giai điệu không
thành giai điệu, cuối cùng nghẹn ngào tới nỗi không thốt ra được âm thanh
nào nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.