GIÓ MANG KÝ ỨC THỔI THÀNH NHỮNG CÁNH HOA - Trang 351

“Em hỏi anh muốn như thế nào,” Anh đưa tay ra nâng cằm cô lên, ngón

tay cái lau những giọt nước mắt trên má cô. “Anh cũng đã tự hỏi bản thân
không chỉ một lần. Anh hy vọng em ra đi, mãi mãi không xuất hiện trước
tầm mắt của anh nữa, nhưng anh cũng hy vọng em sẽ ở bên anh ấy, bởi vì
anh ấy sẽ không khiến em phải chịu ấm ức… Nhưng, thực ra, tất cả những
điều đó đều không phải là điều anh thật sự mong muốn…”

“Thứ anh thật sự muốn có, là em?”

Anh giữ chặt cằm cô, một tay đỡ phía sau lưng cô, không cho cô cơ hội

né tránh hay từ chối, cúi xuống hôn cô với tốc độc nhanh đến nỗi không để
cô kịp dự liệu. cô nhắm mắt, hai tay vòng lại ôm chặt cổ anh, dừng sự quấn
quýt giữa môi và răng để cảm nhận nỗi khao khát từ sâu thẳm tâm hồn của
nhau.

Cho tới khi, nụ hôn không còn đáp ứng đủ khát vọng của anh, hai tay

anh túm lấy cổ áo cô, xé mạnh, phần cúc áo phía trên đứt tung, rơi trên tấm
thảm.

Nửa trên cơ thể cô trần truồng hiện ra trước mắt anh, mặc dù không phải

là lần đầu tiên, nhưng cô vẫn lúng túng không biết phải làm thế nào, muốn
lùi lại phía sau theo bản năng, lưng đã áp sát vào bức tường cứng đơ, giá
lạnh.

Anh nâng cằm cô lên, cô nghĩ rằng anh sẽ hôn cô, liền nhắm mắt lại,

nhưng đôi môi anh lại lướt trên cổ co, hít hà thật mạnh, kiểu hôn đó mang
đầy tính chiếm đoạt. đồng thời, một bàn tay khác của anh đặt trên ngực cô,
vần vò không thương tiếc.

Cô cắn chặt môi dưới, cảm giác nhói đau xen lẫn những tiếng rên rỉ phát

ra từ cổ họng cô, “A…a…”

Ngón tay cái của anh cạy hàm răng cô đang cắn chặt môi: “Kêu lên cho

anh nghe thử.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.