GIÓ MANG KÝ ỨC THỔI THÀNH NHỮNG CÁNH HOA - Trang 360

Cô hiểu ý của anh, “ Dạ không, cô ngồi đi ạ, cháu đi lấy ít nước về pha

trà.”

Cầm bình nước đi ra khỏi phòng bệnh, cô đổi lấy một bình nước sôi, đi

đi lại lại trong hành lang một hồi, chắc chắn rằng trong phòng không còn
tiếng nói chuyện, mới khe khẽ đẩy cửa bước vào. Không biết Trác Siêu
Nhiên đã nói gì, sắc mặt của mẹ anh lại càng nghiêm khắc hơn, Trác Siêu
Việt lại đang đứng quay lưng về phía cửa sổ, trên khuôn mặt có chút phiền
muộn…

Khó nhọc thu ánh mắt lại, cô lặng lẽ lấy ra hai chiếc cốc sạch, pha trà.

“Cô vẫn còn đang học đại học sao?” Khẩu khí của bà Trác không có ý

tra hỏi, chỉ là trò chuyện bình thường.

“Vâng. Hôm nay là ngày đầu tiên nhập học.”

“Mới học năm thứ nhất?” Bà Trác lại quan sát kỹ khuôn mặt của Mộc

Mộc, có chút nghi hoặc, “Cô vẫn chưa tròn hai mươi tuổi ư?”

“Cháu hai mốt tuổi rồi. Bây giờ mới học đại học là bởi vì…” Mộc Mộc

cười bình thản, tiếp tục rót nước vào cốc trà. “Năm mười bảy tuổi cháu vào
trại cải tạo trẻ vị thành niên, vừa mới ra tù được hơn nửa năm.”

Thần sắc của bà Trác bỗng nhiên thay đổi hẳn.

Trác Siêu Nhiên vội vàng giải thích thay cô: “Khi Mộc Mộc mười bảy

tuổi, bị bố nuôi cô ấy…”

“Ông ấy đối với cháu rất tốt.” Mộc Mộc ngắt lời anh, “Là do cháu hiểu

nhầm, nhất thời lỡ tay giết chết ông ấy.”

Hai người đàn ông trong phòng bệnh đều cùng lúc nhìn về phía cô. Cô

biết, nói như vậy đồng nghĩa với việc đã cắt đứt tương lai của mình, mồ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.