GIÓ MANG KÝ ỨC THỔI THÀNH NHỮNG CÁNH HOA - Trang 362

xuống sàn nhà, nước trà bắn tung tóe, chiếc cốc thủy tinh trong suốt vỡ tan
tành thành nhiều mảnh.

“Siêu Nhiên, công việc của em ở trường học rất nhiều, nếu đã có cô ở

đây chăm sóc anh, em sẽ không đến nữa. Đợi khi nào có thời gian rảnh rỗi,
em sẽ tới thăm anh.” Mộc Mộc nói xong cầm lấy túi của mình, rảo bước
khỏi phòng bệnh.

Mặc dù không nói rõ hai chữ chia tay, thái độ của cô đã thể hiện một

cách rõ ràng, cô tin rằng anh sẽ hiểu.

“Mộc Mộc.” Trác Siêu Nhiên đương nhiên hiểu rất rõ, vì vậy anh không

chút do dự, giặt phăng kim luồn trên tay mình, nhổm người dậy muốn chạy
đuổi theo. Bởi vì không nhìn thấy đường, bàn chân anh giẫm vào mảnh
thủy tinh vỡ trên nền nhà, chiếc tất màu trắng trong chốc lát đã nhuốm đỏ.

“Anh! Trác Siêu Việt chạy tới đỡ anh, nhìn chiếc tất trắng đã bị nhuốm

thành màu đỏ, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy rất đau đớn.

Anh không cần phải áy náy, suy cho cùng, anh chưa hề can thiệp vào

tình cảm của họ, anh đã từng không chỉ một lần khuyên cô nên trân trọng
người ở bên mình, đó là vì người phụ nữ ngốc nghếch kia không biết trân
trọng, là do cô ấy đã lựa chọn rũ bỏ… nhưng anh sao có thể không áy náy
được, xét đến cùng sự quyết liệt của cô ấy cũng là bởi vì anh.

“Siêu Việt, giày của anh đâu? Em giúp anh mang giày lại đây.” Trác

Siêu Nhiên vội vàng nói.

“ Em sẽ đuổi theo giúp anh!”

Anh không có sự lựa chọn, người nằm trên giường kia là Trác Siêu

Nhiên, anh trai song sinh có chung huyết thống với anh!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.