GIÓ MANG KÝ ỨC THỔI THÀNH NHỮNG CÁNH HOA - Trang 363

Từ nhỏ tới lớn, bất cứ chuyện gì, Trác Siêu Nhiên đều gánh vác thay cho

anh, ngay cả việc phạm lỗi bị đánh, Trác Siêu Nhiên cũng ngay lập tức lao
tới chịu đòn thay. Cuối cùng, họ lau vết thương cho nhau, Trác Siêu Nhiên
sẽ cười mà nói rằng: “Ai bảo chúng ta cùng chung huyết thống!”

Đúng vậy, ai bảo họ cùng chung huyết thống!

Trác Siêu Việt không có sự lựa chọn nào khác, giúp anh trai đuổi theo

Mộc Mộc ra tới tận ngoài cổng bệnh viện. Ánh mắt anh tìm kiếm trong
dòng người lộn xộn, không biết là bởi vì anh đã rèn luyện được thị lực hơn
người trong quân đội, hay vì bóng dáng nhỏ bé của cô rất dễ nhận ra trong
đám đông, thoáng một cái anh đã nhìn thấy Mộc Mộc đang ngồi trên băng
ghết dài ở bến xe buýt. Cô ngồi đó với sắc mặt không chút biểu cảm, cơn
gió thổi tung mái tóc dài của cô.

Thấy anh đến trước băng ghế dài, ngồi xuống, Mộc Mộc vội vàng đưa

tay lên lau mặt, “Siêu Nhiên… Anh ấy không sao chứ?”

“Anh ấy vốn định đuổi theo em, nhưng chân lại bị thương bởi mảnh

thủy tinh vỡ, chảy rất nhiều máu, bác sĩ đang băng bó vết thương cho anh
ấy.”

“Cái gì?” Mộc Mộc đứng lên, chạy được hai bước về phía bệnh viện, lại

dừng lại, “Cô sẽ chăm sóc cho anh ấy, đúng không?”

“Thật sự không muốn cho anh ấy cơ hội nữa ư?” Anh nói: “Em biết

không, khi em vừa đi ra, anh ấy đã nói rất rõ với mẹ anh rằng: Anh ấy
không muốn người khác can thiệp vào cuộc sống riêng tư của mình, anh ấy
đã ba mươi tuổi rồi, hiểu rõ bản thân mình muốn thứ gì, điều gì mới phù
hợp với anh ấy. Anh ấy sẽ quyết định cho bản thân mình, sẽ gánh vác mọi
hậu quả…”

“Anh ấy đã thật sự nói như vậy sao?” Mộc Mộc thở dài một tiếng, Trác

Siêu Nhiên là người đàn ông tốt nhất mà cô từng gặp, tốt đến mức hoàn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.