GIÓ MANG KÝ ỨC THỔI THÀNH NHỮNG CÁNH HOA - Trang 364

thiện không chút tì vết. Nếu như không phải gặp Trác Siêu Việt từ trước cô
nhất định sẽ yêu anh.

“Ừm, thực ra, nếu em không nói mình đã ngồi tù, đã từng giết người, mẹ

anh chắc sẽ tôn trọng quyết định của anh ấy.”

“Em không nói, mẹ anh sẽ không có cách nào biết được hay sao? Sớm

muộn gì thì bà cũng biết. Hơn nữa, kết thúc như vậy chẳng phải rất tốt ư?
Ngay cả hai chữ “chia tay” em cũng không cần phải nói nữa.”

Trác Siêu Việt lắc đầu, “ Em quá không hiểu anh trai anh rồi. Em nói rõ

với anh ấy rằng, em không thích anh ấy, anh ấy tuyệt đối sẽ không cưỡng ép
em. Nhưng nếu em từ bỏ vì những nguyên nhân khác… anh ấy nhất định sẽ
giúp em loại trừ mọi khó khăn…”

“Vậy anh thử nói xem em phải làm như thế nào? Nói cho anh ấy biết

rằng em không yêu anh ấy, người mà em yêu chính là anh?”

Anh cười một cách đau khổ, “Xin lỗi, anh ấy là anh trai của anh.”

“Em hiểu.” Giữa tình thân và tình yêu, anh đã lựa chọn tình thân, đây là

một lựa chọn không thể chê trách, cô cần phải tôn trọng, cần phải thông
cảm.

Một chiếc xe buýt dừng lại trước mặt cô, cô nhìn anh lần cuối. “Mấy

ngày qua, cảm ơn anh đã chăm sóc cho em, những việc anh làm vì em, em
sẽ mãi không quên.”

Nói xong, cô đi thẳng lên xe buýt, không quay đầu lại.

Vừa ngồi trên xe buýt, chuông điện thoại di động của cô vang lên, nhìn

thấy số điện thoại của Trác Siêu Nhiên, cô do dự một chút, mở ra nghe, cố ý
nói với vẻ thoải mái nhẹ nhõm: “Chân anh thế nào rồi? Sao lại không cẩn
thận thế?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.