GIÓ MANG KÝ ỨC THỔI THÀNH NHỮNG CÁNH HOA - Trang 393

Mãi cho tơi chiều tối, Mộc Mộc mới dừng ngoài của nhà Bạch Lộ, gõ

lên cửa hai tiếng.

Khi Bạch Lộ mở cửa ra, nhìn thấy Mộc Mộc đang đứng đó, khuôn mặt

hoảng sợ đến nỗi trắng bệch, cô liền kéo Mộc Mộc vào nhà, nắm lấy vai cô,
nhìn khắp người cô một lượt từ đầu tới chân. “Em sao thế?”

Mộc Mộc gắng gượng nở một nụ cười, “Em rất ổn, chị có thể đừng nhìn

em giống như đang nhìn thấy ma quỷ được không?”

Bạch Lộ không nói gì, kéo thẳng cô tới trước gương. Nhìn thấy hình

bóng của mình trong gương, Mộc Mộc cũng giật mình hoảng sợ, đây chính
là cô ư? Đầu tóc rối bù, sắc mặt nhợt nhạt, trên mặt đầy vết nước mắt, đôi
mắt và đôi môi vẫn còn sưng đỏ…

Cô cảm thấy may mắn vì mình đã không quay về trường học, nếu để

đám bạn trong phòng nhìn thấy bộ dạng đáng sợ này của cô, không biết họ
sẽ nghĩ như thế nào?

Bạch Lộ lấy một chiếc khăn mạt đã thấm ướt cho cô, cô cảm động đón

lấy, đang định lau mặt, Bạch Lộ bỗng nhiên vén mái tóc của cô lên, liếc
nhìn những vết hôn chi chít trên cổ cô, ánh mắt nhìn cô như muốn hỏi điều
gì dó nhưng lại không dám mở miệng…

“Là do em tự nguyện.” Mộc Mộc biết cô ấy muốn hỏi gì, thà rằng bản

thân mình nói thật luôn, “Vẫn là anh ấy, vẫn là cuộc tình một đêm… Không
có gì, chỉ coi như hâm nóng lại giấc mơ xưa, cảm giác rất tuyệt vời… Thật
sự không có gì đâu.”

Nói liền một mạch xong, cô cầm chiếc khăn, chà xát thật mạnh lên mặt,

những giọt chất lỏng nóng hổi trong mắt đã được chiếc khăn hút sạch, một
giọt cũng không rơi ra ngoài.

“Mộc Mộc…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.