GIÓ MANG KÝ ỨC THỔI THÀNH NHỮNG CÁNH HOA - Trang 457

Anh nhìn xuống, đợi cô nói tiếp, nhưng cô cứ ngắc ngứ mãi không thốt

ra được. “Hử? em muốn nói gì?”

Cô yên lặng cúi mặt xuống, ánh mắt chăm chú nhìn vào đầu ngón chân

của mình. “Em phải ra đi rồi.” Câu nói này cô nghĩ rằng rất dễ, nhưng khi
thật sự đứng trước mặt anh, cô mới phát hiện ra muốn nói được câu đó, thật
quá khó khăn.

Gió thổi, lá rụng xào xạc, âm thanh nối đuôi nhau liên tiếp.

“Có phải em muốn nói rằng… sau này chúng ta đừng gặp lại nhau nữa?”

Thấy cô mặc nhận, Trác Siêu Việt gật đầu thật mạnh, tiếng cười khiến

người ta rùng mình dù không ở trong thời tiết giá lạnh. “Tô Mộc Mộc, có
phải em nghĩ rằng ngoài em ra, anh không thể tìm được người phụ nữ nào
khác, vì vậy phải mặt dày không biết xấu hổ bám riết em?”

“Không phải như vậy”, Mộc Mộc ngẩng mặt lên, nói với anh: “Em biết,

anh muốn một người phụ nữ như thế nào cũng được…Những việc anh đã
làm cho em, trong lòng em hiểu rất rõ.”

“Nếu em thật sự đã hiểu, thì không cần phải nói thêm gì nữa. sự việc đã

tới mức này rồi, cho dù chúng ta không gặp lại nhau nữa, cũng không thể
bù đắp được sai lầm đã phạm phải.”

“Ít nhất chúng ta cũng có thể không tiếp tục mắc sai lầm.” Nhớ tới thần

sắc của Trác Siêu Nhiên trước khi ra đi, còn cả câu nói của bà Trác: Chuyện
giữa cô và Siêu Việt bại lộ, nó đã tình nguyện đi làm nhiệm vụ ở biên
cương để tác thành cho hai đứa.

Cô hít một hơi, để bầu không khí lạnh lẽo tràn ngập khắp lồng ngực, làm

nguội bớt nhịp tim đang nóng bỏng. “Em mệt rồi, chịu đựng đủ rồi, em
không muốn bị khó xử kẹp giữa hia anh em anh nữa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.