GIÓ MANG KÝ ỨC THỔI THÀNH NHỮNG CÁNH HOA - Trang 458

“Em mệt rồi?” Trác Siêu Việt nhìn cô, đôi môi mỏng mím lại thành một

đường cong khiến người ta ớn lạnh.

Cô biết anh đang tức giận, hơn nữa còn rất tức giận. từ khi họ gặp lại

nhau, anh luôn bị khó xử giữa tình thân và tình yêu, anh không nói là đã
quá mệt, cô có tư cách gì mà kêu mệt chứ!

“Đúng vậy. Em mệt rồi.” Cô dằn lòng nói tiếp: “Em thừa nhạn anh đối

với em rất tốt, nhưng tình cảm của anh quá mâu thuẫn, anh không muốn có
lỗi với anh ấy, cũng không muốn rời bỏ em, anh hoàn toàn không biết điều
gì mới là thứ mà anh thật sự mong muốn. anh nói em hãy chờ đơik, em có
thể đợi, nhưng anh để em đợi bao lâu? Mấy tháng hay mấy năm? Buổi tối
hôm anh đưa em về, anh ấy đã tới tìm em. Anh không nhìn thấy, anh không
thể tưởng tượng nổi anh ấy đã đau khổ như thế nào, phẫn nộ như thế nào….
Anh ấy nói anh ấy sẽ không tha thứ cho chúng ta.”

Cô biết bản thân mình quá tàn nhẫn, mỗi lời nói đều giống như một lưỡi

dao, rạch vào nơi đau đớn nhất của anh. Nhưng cô không nghĩ được ra cách
nào khác để khiến tình cảm của anh dành cho cô hoàn toàn nguội lạnh, để
khiến anh hoàn toàn quên cô.

“Rất xin lỗi, em là một người phụ nữ không có cảm giác an toàn, hãy để

em ôm ấp một lời hứa hẹn mong manh như làn khói chờ đợi bốn năm, em
nguyện tìm được một vòng tay ấm áp, tìm một người đàn ông không phải
kiêng nể bất cứ điều gì, toàn tâm toàn ý yêu em.”

Anh không nói gì cả. Cô nhìn thấy trong mắt anh một sự điềm tĩnh đặc

biệt, như mặt nước hồ đang dần dần đóng băng lại.

Cô cố gắng kiềm chế cảm giác ớn lạnh đang lan tỏa khắp cơ thể, “Xin

lỗi… Tình cảm của chúng ta, hãy kết thúc ở đây nhé, em muốn bắt đầu lại
từ đầu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.